Chương 14

Hệ thống có chút căng thẳng: “Ký chủ, có vấn đề sao?”

Mục Du nói: “Có một chút.”

Cậu lật tư liệu: “Trên đây có nói, sau mười năm khi tham gia chương trình giải trí, Dư Mục đã Đông Sơn tái khởi, cuộc sống trải qua không tồi.”

“Tư liệu…… có sai sót sao?”

Hệ thống có chút chần chờ: “Có đôi khi, thông tin của tư liệu sẽ bị ảnh hưởng bởi góc nhìn, xuất hiện lệch lạc nhất định.”

Mục Du tạm dừng một lát, không trả lời ngay.

Cậu nhắm hai mắt, hệ thống cũng không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, có chút khẩn trương: “Ký chủ?”

Mục Du mở to mắt, hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi.

Cậu đi tới khu chuẩn bị chương trình giải trí, có không ít nhân viên công tác bận trước bận sau. Trong phòng nghỉ ngơi, có mấy đôi vợ chồng khách mời đang đứng hoặc ngồi nhỏ giọng trò chuyện.

Khả năng nhận biết người của Mục Du không kém, liếc mắt một cái đã nhận ra hai đôi vợ chồng bên trong, vừa lúc là cha mẹ nuôi và cha mẹ ruột của Yến Chuẩn.

Hệ thống: “……”

Mục Du so sánh trong đầu: “So với tư liệu, tuổi của cha mẹ nuôi Yến Chuẩn trông còn trẻ hơn.”

“……” Hệ thống khó hiểu mà dừng một chút: “Tư liệu…… Tư liệu cũng không quá chính xác.”

Mục Du nhìn về phía màn ảnh theo dõi ở cách đó không xa: “Tôi cũng trẻ hơn so với tư liệu.”

Anh dùng thân thể của Dư Mục, khi còn ở khách sạn cũng không để ý quá nhiều. Hiện tại thoạt nhìn, không giống 40 tuổi, ngược lại chỉ như mới đầu hai mươi.

Hệ thống: “Tư liệu, tư liệu không quá chính xác.”

Tư liệu dù sao cũng dựa theo góc nhìn của Dư Mục.

Khả năng là do cách nhìn người của Dư Mục là vậy, nhìn ai cũng già thêm hai mươi tuổi.

Đây đều là vấn đề nhỏ.

Bọn họ là tới tìm Yến Trục Mạt.

Tuy rằng nơi trường quay không cho phép lái xe, nhưng chỉ cần Mục Du ra quyết định, sau khi tìm được vai ác thì lập tức mua một chiếc xe truyền tống ở thương thành, thì cũng có thể OCC một cách vô cùng ngầu mà bị đâm ra ngoài.

Còn việc thế giới làm cách nào để giải quyết hậu quả một cách có logic…… Thì đó không phải việc của bọn họ.

Mục Du không tỏ ý kiến, mượn nhân viên một tấm bản đồ khu vực, vòng đến khu đợi lên sân khấu của mấy đứa trẻ con, nhìn mấy đứa nhỏ chơi rượt đuổi trong sân chơi.

“Ký chủ!” Hệ thống một lòng nhìn chằm chằm thiết bị dò xét vị trí của vai ác, vui mừng kêu ra tiếng, “Vai ác cách chúng ta không đến 10 mét! 9 mét! 9,5 mét! 8,76 mét…… Ký chủ có thể dẫn vai ác lại đây không?”

Mục Du hỏi: “Có kẹo que không?”

“Có!” Hệ thống không rảnh phân tâm, quay đầu lại mua một cái trong thương thành, “Gần! A a a a gần! Sáu năm bốn ba hai một không mét—— ký chủ, để hắn đâm chúng ta ra ngoài!”

Âm thanh reo hò của hệ thống không có đáp lại, sửng sốt hai giây, mới quay lại góc nhìn chính: “Ký chủ?”

Mục Du một tay chống mặt đất, thoạt nhìn như là ngã ở trên mặt đất, một cái tay khác ôm Quả Bóng Nhỏ mềm như bông: “Đυ.ng phải.”

Hệ thống: “?”

Quả Bóng Nhỏ ở trong cánh tay Mục Du, động hai cái, ngẩng đầu.

Là một đứa nhỏ.

Nhìn qua mềm như bông, không vượt quá năm tuổi, mặc một cái áo lông vũ màu trắng, giống như nắm tuyết.

……

Hệ thống lúc này mới thấy rõ, Mục Du ngã xuống bên cạnh chiếc bập bênh.