Chương 13

Hệ thống: “……”

Mục Du thở dài, xóa bỏ sơ đồ tư duy trước mắt.

Mỗi lần đến kỳ kiểm tra cuối cùng, thân phận nguyên chủ được chỉ định đều không giống nhau, chỉ cần điệu thấp, kỳ thật không cần quá mức lo lắng sẽ bị người quen nhận ra.

…… Nhưng cũng cần phải đủ cẩn thận, tránh cho khả năng cực nhỏ kia xảy ra.

Loại thời khắc mấu chốt này, ngàn vạn lần không nên có ai đuổi theo cậu trả lại tiền.

“Không cần thay đổi vận mệnh.” Mục Du nói, “Quá muộn.”

Đã tới giai đoạn chương trình giải trí rồi, những thứ nên xảy ra đều đã xảy ra.

Nếu muốn cưỡng chế nhúng tay, ép buộc thay đổi một thứ gì, thì quả thật quá gian nan cũng quá thống khổ.

Quá khứ mà Yến Chuẩn đã trải qua không có gì thay đổi, thời thơ ấu và thiếu niên văn vẹo tuyệt vọng không có bị thay đổi, cái chết năm mười bốn tuổi đó cũng không có bị thay đổi.

Ở ngay lúc này, Yến Chuẩn cần phải buông bỏ thù hận trong quá khứ, mạnh mẽ tu sửa lại vận mệnh đã sớm vỡ nát, tạo ra một cái kết Happy Ending…… Mục Du không làm được những việc này.

Mục Du chỉ là muốn tìm một người có thể ở bên cạnh Yến Chuẩn để tâm sự với hắn.

Một người thầy mới có thể xóa bỏ những dấu vết Dư Mục lưu lại sau khi cậu rút lui, ít nhất có thể làm Yến Chuẩn không đau khổ như vậy.

Trong sinh mệnh của Yến Chuẩn hoàn toàn thiếu đi bóng dáng của cha mẹ, thế nên vị trí người "thầy" càng thêm trở nên đặc biệt và quan trọng.

Quan trọng đến mức khi Yến Chuẩn mười bốn tuổi, đã biết là ngày chết của bản thân, nhưng vẫn lén ra khỏi nhà họ Yến để gặp Dư Mục.

Quan trọng đến mức sau khi Dư Mục chết, Yến Trục Mạt mới hoàn toàn mất khống chế, không hề làm một “đứa trẻ tốt”.

……

Thời gian ba ngày nhoáng cái đã trôi qua.

Mục Du dựa theo thời gian ước định, lái xe đi đến địa điểm ghi hình chương trình giải trí.

Dọc theo đường đi, hệ thống lôi kéo cậu, luyện tập ít nhất 36 tình huống cậu sẽ rút lui sau khi đυ.ng người xong.

Hệ thống khá có trách nhiệm: “Nếu là mở hệ thống điều khiển tự động, thì sẽ không thể trách ký chủ hoàn toàn được.”

Không tính là trách hoàn toàn, thì hai trăm triệu của Mục Du cũng không thể rút ra thành công. Cho dù thành công rút lui, cũng vẫn sẽ bởi vì tiền tiết kiệm đạt đến hạn mức tối đa, lại bị xem như người làm nhiệm vụ tinh anh mà bắt trở về.

Hệ thống mất thời gian ba ngày, lập ra được một kế hoạch khá hoàn chỉnh. Đang luyên thuyên nói với Mục Du giả thiết Yến Trục Mạt điều khiển xe máy, xe điện, xe đạp, ván trượt thì phải áp dụng các phương án khác nhau, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp: “Ký chủ…… Xe của ngài đâu?”

“Dừng ở bên ngoài.” Mục Du nói, “Nơi này không cho lái xe vào.”

Hệ thống: “?”

Mục Du đi theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, tiến vào một căn phòng đặc biệt có cảm giác khoa học kỹ thuật, sau đó nằm vào khoang ngủ.

Cậu cùng nhân viên công tác trò chuyện vài câu đơn giản, nhắm mắt lại tĩnh tâm, giao lưu với hệ thống: “Bọn họ nói, thiết lập của Dư Mục là một nghèo túng, không xu dính túi, ăn bữa hôm lo bữa mai.”

Hệ thống còn có ấn tượng: “…… Đúng vậy, trên tư liệu có ghi thông tin như vậy.”

Chẳng qua, bản thân Mục Du thật sự quá có tiền, loại khí chất từ trong ra ngoài “Khi nào mới có thể tiêu hết tiền” này, trực tiếp bao phủ thiết lập nguyên bản của Dư Mục, hệ thống cũng quên nói.