Chương 9: TG1(9)

Đến khi hai người theo mùi hương dừng trước kệ sách, mùi hương đã rất nồng, mùi rượu thơm nồng phảng phất từ sau kệ sách truyền đến, nhưng hai người đi vòng quanh kệ sách cũng không phát hiện ra cái gì.

Chu Dương bị mùi rượu đánh sâu vào mũi rất khó chịu, đặc biệt là khứu giác của mèo vốn dĩ đã mẫn cảm, mùi rượu thơm nồng như phóng đại chui vào mũi cậu, cuối cùng chỉ có thể bóp mũi, ồm ồm nhỏ giọng dò hỏi: “Đây là ý gì? Chúng ta phải chuyển kệ sách đi sao?”

Mẫn Duệ Gia quan sát một chút trước sau, gõ gõ kệ sách là gỗ đặc, khẽ lắc đầu “Chắc không phải, kệ sách này cũng không nhẹ, nếu là manh mối của một người, sao có thể di chuyển, đoán chừng là có cơ quan.”

Chu Tiểu Miêu không thích mùi rượu gay mũi như vậy, mùi rượu thoang thoảng hoặc là mùi rượu thơm nồng đều rất dễ ngửi, cũng không biết có phải tổ tiết mục cố ý hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, mùi gây sặc mũi thực sự, hoàn toàn là mùi cồn.

Hơn nữa, vốn dĩ cậu không có ý đi cùng nam chính… Nếu không, mình đi trước một bước? Đây cũng không phải là không có tình nghĩa huynh đệ, cậu vốn dĩ bị cưỡng bách kéo tới, cậu không tí nào muốn cùng hắn tìm manh mối……

Một bên nghĩ, một bên Chu Dương lùi về phía sau, mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào lưng Mẫn Duệ Gia, chuẩn bị lặng lẽ rời đi nơi thị phi này, lùi ba bước, người phía trước như cũ không quay đầu lại, còn đang nghiên cứu sách trên kệ sách, tựa hồ chuẩn bị tìm manh mối.

Ánh mắt Chu Dương sáng ngời, cảm thấy mình đã tìm được thời cơ tuyệt hảo, quay đầu liền chạy chạy… Chạy… Hả? Chu Tiểu Miêu lại chạy vài bước, hoảng sợ nhận ra, đằng sau có thứ gì túm cậu lại.

Chu Tiểu Miêu: “……”

Mẫn Duệ Gia không biết từ khi nào túm chặt balo của cậu, vừa lúc nhìn cậu từ trên xuống, chờ cậu quay đầu lại nhìn qua, phát hiện mình vẫn dậm chân tại chỗ, Mẫn Duệ Gia tay dùng sức, liền trực tiếp đem người kéo lại.

Mặt Chu Dương đầy không cam lòng dơ tay ra, vẫn không chống cự không được, bị mạnh mẽ kéo lại. Cảm giác này, giống cảm giác khi còn nhỏ mình mới vừa mở to mắt ra liền muốn khóc, sau đó bị mẹ ngậm chặt đuôi mạnh mẽ kéo lại, không cam lòng!

“Em chạy cái gì?” Mẫn Duệ Gia mạnh mẽ túm người đến trước mặt, giống như nhìn một đứa trẻ một hai phải trốn khỏi nhà, kiên nhẫn giải thích nói: “Chờ tôi giải xong manh mối thì cùng nhau đi tìm manh mối của em, tổ tiết mục không giới hạn thời gian, đừng có gấp.”

Chu Dương cảm thấy một màn vừa rồi, có chút tổn thương hình tượng nhân vật phản diện, không khỏi cả giận nói: “Không phải gấp, dựa vào gì mà muốn tôi đi cùng anh giải manh mối, tôi đã nói không muốn đi cùng anh, là anh không màng suy nghĩ của tôi mạnh mẽ kéo tới đây, tôi muốn chạy thì sao, anh dựa vào gì mà kéo đuôi của tôi!”

Mẫn Duệ Gia ho nhẹ một tiếng, áp xuống ý cười thiếu chút nữa đã phát ra: “Vậy đuôi của em đang trong tay tôi, em còn dám đánh tôi?”

Chu Dương giận dữ, túm quai balo lại, tức giận đến ngao ngao, “Tôi cứ đánh đấy!”

“Nói nhỏ chút, đây là thư viện!” Mẫn Duệ Gia tiến lên bóp miệng cậu, đem môi hồng mềm mại bóp thành mỏ gà, tự mình cười vui vẻ.

Chu Dương: “……” Nam chính thật sự quá đáng ghét [ khóc lớn.jpg]

Cuối cùng, Mẫn Duệ Gia duỗi tay lấy giấy bốc thắm từ túi quần của Chu Dương ra, trong quá trình sờ soạng đủ thứ, cho dù đấy là quần vận động rộng thùng thình, vẫn có thể cảm nhận thân hình được quần áo bao bọc lấy, trong lòng hắn nhộn nhạo, nhưng không lộ ra chút nào, đem giấy rút thăm nhét vào túi của mình mình, nói “Em mà đi, tôi sẽ đưa manh mối này cho những người khác. Gặp được ai thì nói cho người đó!”

“Anh cút đi!” Chu Tiểu Miêu tức giận đến mặt đỏ bừng lên, cậu cảm thấy người này cố ý, cố ý lấy trêu cậu làm niềm vui! A a a a sao hắn lại đáng ghét như vậy QAQ

Chu Tiểu Miêu tức giận, không chút lưu tình nào đá một chân vào đùi Mẫn Duệ Gia, cảm thấy còn chưa đủ, nhấc chân chuẩn bị lại đá thêm một cái, kết quả bị Mẫn Duệ Gia sớm có chuẩn bị đè đầu lại, chân dịch về phía sau, vì thế Chu Tiểu Miêu phát hiện — mình không đá đến được[ khóc lớn.jpg]

Mẫn Duệ Gia không nhịn được cười, nhìn Chu chân ngắn giãy giụa trong tay mình, lần đầu tiên cảm thấy, chiều cao 1m9, không lỗ!

Chu Tiểu Miêu…… Chu Tiểu Miêu bị tổn thương lòng tự trọng QAQ, trước khi nhập vào Đồng Diễm, cậu còn cảm thấy cao 1m75 là không lùn, so với thời điểm mình có bốn chân, không biết cao bao nhiêu, kết quả hôm nay…… Cậu cảm thấy mình bị cười nhạo……

Chu Tiểu Miêu vừa ủy khuất vừa tức giận, ôm tiểu tâm linh thiếu chút nữa bị chọc thương, một mình đáng thương rúc trong góc, dáng vẻ miễn bàn bao nhiêu nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

Mẫn Duệ Gia rất muốn cười, ha ha ha, người gì vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, thật là càng nhìn càng thích, càng ở chung càng làm người ta hận không thể đem cậu giấu đi không cho ai thấy.

Nhưng lần này, hình như dỗi thật rồi, vô luận Mẫn Duệ Gia dỗ như thế nào đều không nguôi. Chu Tiểu Miêu một mình chu miệng ngồi trong góc, không giúp đỡ cũng không bỏ trốn, giải thích hoàn mỹ cho câu sống không còn gì luyến tiếc.

Mẫn Duệ Gia ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng dỗ nói: “Dỗi thật à? Tôi sai rồi tôi xin lỗi, đừng giận mà, tìm được hộ chiếu tôi sẽ dẫn em đi ăn, ăn sashimi tôm, gạch cua cánh gà, cá giã tỏi……”

Theo lời Mẫn Duệ Gia liệt kê từ món, biểu tình Chu Tiểu Miêu dần thay đổi, bây giờ đã là 10 giờ, cậu vốn đang không đói bụng, nhưng lại vừa nghe tên món ăn, không khỏi có chút thèm, suy nghĩ của cậu không khỏi phân vân: Mỹ thực = tha thứ nam chính, tiếp tục giận = không có đồ ăn, đói huhu muốn ăn cá…

Từ từ, cậu có tiền mà! Cậu có thể tự đi ăn! Ha hả, nam chính rác rưởi không thể nghĩ ra được! Lêu lêu lêu ~~~

Chu Tiểu Miêu lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục hừ lạnh không để ý tới nam chính rác rưởi, nhưng mà theo Mẫn Duệ Gia quan sát, cảm thấy tâm tình Chu Tiểu Miêu tốt hơn, lúc này mới yên tâm, lấy đồ ăn vặt từ ba lô của mình ra, đặt lên bàn, nói: “Em ngồi đây đi, tôi đi tìm manh mối.”

Bởi vì không biết tình huống của những người khác như thế nào, tốc độ của họ phải nhanh hơn mới kịp —— chủ yếu là sắp đến thời gian ăn cơm, hắn muốn đưa Đồng Tiểu Diễm đi ăn món ngon, không thể thất hứa.

Kệ sách là một nan đề, Mẫn Duệ Gia nhìn sách trên kệ sách, đầu tiên loại được cơ quan ở trên kệ. Cẩn thận quan sát một lượt,ngoại trừ khắc trên kệ sách một cái ám từ ‘nhớ’ tự còn lại không có gì.

Chu Tiểu Miêu một bên hút thạch trái cây một bên nhìn hắn di chuyển, không tí nào muốn ra hỗ trợ.

Cậu không hề để ý có cameras ở đây, dù sao thiết lập gì đó cậu không để bụng, chính là không nghĩ trợ giúp rác rưởi nam chủ, chỉ thích xem dáng vẻ hắn buồn rầu tìm không thấy manh mối. Ngồi cạnh nam chính còn không bày ra âm mưu quỷ kế được, chỉ có thể chính đại quang minh ghét bỏ hắn :)

Nhưng mà chỉ số thông minh của Mẫn Duệ Gia cao, vẫn nhanh chóng phát hiện trong khe hở của kệ sách trên cùng rất nhiều manh mối, ghép vào nhau chính “tên”, “sách”, “sáu”, “chữ”.

Nói cách khác yêu cầu là tìm một quyển sách có tiêu đề sáu chữ?

Mẫn Duệ Gia một bên phân tích một bên bắt đầu ở chung quanh trên kệ sách tìm kiếm, Chu Tiểu Miêu ăn một gói tôm phiến, thỏa mãn mυ"ŧ chỉ, thuận tiện cắn ngón tay coi Mẫn Duệ Gia tìm kiếm trên kệ sách. Cuối cùng ở tầng thứ ba trên giá tìm được quyển sách bọn họ muốn, mở ra, thấy sách này rỗng bên trong, đựng một cái điều khiển từ xa.

Sách này…… Đương nhiên là một quyển mô phỏng mà thôi.

Bên trong điều khiển từ xa có pin, tuy rằng có thể mở ra, nhưng mà phải nhập mật mã mới có thể sử dụng, Mẫn Duệ Gia xem đi xem lại quyển sách cũng không thấy manh mối, hơi hơi nhíu mày.

“Là 3596.” Chu Tiểu Miêu lặng lẽ nói một câu, xem như báo đáp chỗ đồ ăn vặt này, nói xong, thấy Mẫn Duệ Gia có chút kinh ngạc nhìn qua, lập tức quay đầu không thèm nhìn, tự mình tiếp tục gặm cá khô cay, tuy rằng nam chủ hư, nhưng mà thức ăn được chuẩn bị đều là thứ mà mình thích, vui vẻ (*^▽^*)

Mẫn Duệ Gia cong môi cười, nhập vào mật mã sau, nghe một tiếng “tích”, điều khiển từ xa khởi động thành công, nhưng Mẫn Duệ Gia không sốt ruột nhấn, ngược lại tiến đến trước mặt Chu Tiểu Miêu, khen nói: “Tiểu Diễm giỏi quá, sao em tìm mật mã?”

Chu Tiểu Miêu cắn một que cá khô, rất kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là tôi thông minh hơn anh.”

“Ừm, Tiểu Diễm thông minh nhất.” Mẫn Duệ Gia dỗ nói: “vì vậy Tiểu Diễm thông minh có thể giải thích một chút cho tôi được không?”

Kỳ thật khi mật mã vào, Mẫn Duệ Gia đã biết nguyên nhân, nhưng để Chu Tiểu Miêu nói ra, một là vì tranh thủ cho mèo con lên hình, hơn nữa hơn nữa khi hậu kỳ, nhất định sẽ thể hiện được sự thông minh của Chu Tiểu Miêu.

Hai là, dỗ cậu nói chuyện cùng mình, dù cậu cười nhạo mình ngốc cũng không sao, nguôi giận là được.

Chu Tiểu Miêu quả nhiên đắc ý lên, “Tôi nhìn thấy sách ở tầng ba, sau đó sách là quyển thứ năm có chín quyển.”

“Còn số sáu?” Mẫn Duệ Gia vẻ mặt sủng nịch, cơ hồ ngữ khí ôn nhu dỗ trẻ con dò hỏi.

“Bởi vì quyển sách này có sáu từ.” Chu Tiểu Miêu nói xong, rất ghét bỏ nhìn thoáng qua Mẫn Duệ Gia: “Sao anh ngốc thế!”

“Ừ, tôi đương nhiên không thông minh bằng Đồng Tiểu Diễm.” Mẫn Duệ Gia xoa đầu cậu, ngay khi trảo mèo vươn tới, cầm điều khiển từ xa đi nhanh, Chu Tiểu Miêu căm tức nhìn xuống, nhấn vào điều khiển từ xa, tích một tiếng, kệ sách nặng trĩu bắt đầu hoạt động, như có bánh xe phía dưới, sau khi ấn, bắt đầu ầm ầm ầm dời qua bên phải, lộ ra cánh cửa công nghệ cao.

Cửa thuần màu bạc có một cái ba ngày hai đêm tiêu chí(chỗ này tớ không rõ lắm) , còn có một nút, Mẫn Duệ Gia dùng sức ấn xuống, liền thấy cửa chậm rãi mở ra, mùi rượu thơm nồng theo cửa mở ra tới, hoàn toàn lộ ra hoàn cảnh bên trong……

——————

Mei Mei:

Vì trước đó nghiện mxh quá nên bỏ bê truyện, thực sự xin lỗi mọi người rất nhiều. Hiện tại mình sẽ tiếp tục edit truyện và học thêm vẽ chibi để minh hoạ vài phân cảnh đầy hint của hai bạn.

Nếu được thì sau mỗi chương mình đăng các bạn có thể cmt bằng những icon đáng yêu kiểu 🌸🌸🌸 hay ❤️❤️❤️ Để mình biết là vẫn có người đợi truyện của mình và có thêm động lực.

Cảm ơn và xin lỗi mọi người rất nhiều 🙇🏻

♀️🙇🏻

♀️🙇🏻

♀️