Chương 6

Ứng Chỉ Nguyệt không biết suy nghĩ của Phạm lão gia, chờ đến lúc nàng về được viện nhỏ của mình, mới xé tay áo đã dính vào vết thương, trên mặt lộ ra mấy phần đau đớn.

Nàng nhíu mày, theo bản năng muốn tìm thị nữ của mình: "Tiểu Xu...."

Nói đến đây thì dừng lại.

Năm ngoái, sau khi người hầu của Ứng Chỉ Nguyệt đều bị Phạm lão gia đuổi ra khỏi viện, nàng cũng lười cãi vả với ông ta, dứt khoát một mình đi lên miếu ở trên núi thanh tu, tìm chút yên tĩnh.

Cơ duyên xảo hợp, nàng cứu được một người bị đuổi gϊếŧ, uy hϊếp dụ dỗ đối phương làm thị nữ câm cho mình, nàng còn sắp xếp tốt chuyện ăn ở của thị nữ.

Ý trên mặt chữ, chính là "ở" trên một cái sạp.

Trước khi xuống núi, Tiểu Xu đột nhiên biến mất.

Ứng Chỉ Nguyệt vội vàng tìm người, gần tối đường núi lại gập ghềnh, trong lúc vô tình bị cạnh của tảng đá cắt ra vết thương, từ bả vai đến sau lưng.

Cho tới bây giờ Đại tiểu thư tôn quý chưa bao giờ chịu loại ủy khuất này!

Hơn nữa đến cuối cùng, cũng không tìm được vị thị nữ lạnh lùng xinh đẹp kia.

Ứng Chỉ Nguyệt bình tĩnh nghĩ, nhất định là Tiểu Xu chết rồi.

Cho nên nàng quyết định rộng lượng tha thứ cho đối phương.

Trước khi Ứng Chỉ Nguyệt rời phủ, nàng lo lắng Phạm lão gia sẽ tìm người đến gây phiền phức cho người bên cạnh mình, dứt khoát lấy ra một khoản bạc, sắp xếp xong chỗ đi cho bọn họ. Kết quả sau khi nàng trở về, chỉ có thể tạm thời điều một thị nữ có khuôn mặt trái táo đến.

Thị nữ mặt trái táo tuổi còn nhỏ, muốn giúp Ứng Chỉ Nguyệt giảm đau, nhưng không cẩn thận đè nặng lên vết thương của nàng.

Ứng Chỉ Nguyệt nhìn bộ dạng luống cuống của thị nữ, vô tình làm khó nàng ấy, lập tức cười yếu ớt nói: "Không có chuyện gì Tiểu Bình, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Bởi vì vết thương không nhỏ, Ứng Chỉ Nguyệt lại không kịp thời xử lý, chỉ là băng bó qua loa xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi, vì vậy ngủ cũng không được thoải mái

Giọt nến tự trên thân nến chảy xuống, có một chút ánh sáng khúc xá lên gương đồng trang điểm, lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng cháy "tí tách".

Ứng Chỉ Nguyệt đau đầu muốn nứt, ngón tay nắm chặt một góc chăn, mồ hội nhễ nhại, chỉ cảm thấy một trận đau đớn và nhột tận xương tủy truyền đến.

Tiểu Bình nghe được tiếng động, sau khi chạy đến lập tức vô cùng hoảng sợ, luôn miệng gọi Đại tiểu thư.

Lúc hoảng hốt, Ứng Chỉ Nguyệt vừa định khoát tay để cho thị nữ đừng ồn ào nữa, lại cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng, mơ hồ cảm giác được mình đang bay lên không trung.

Cùng lúc đó, thân thể đang nằm trên giường ngồi dậy, mở ra một đôi mắt mờ mịt: "Đại tiểu thư cái gì? Ngươi đang đóng phim cổ trang sao?"