Chương 5

Ứng Chỉ Nguyệt lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Sao biết không có người nào làm chỗ dựa cho ta, không phải Lâm Ninh hầu phủ vẫn còn sao?"

Bảng hiệu hầu phủ là do tiên đế ban xuống, nói là huân quý trăm năm cũng không quá đáng.

Chỉ cần cái danh này vẫn còn, tất nhiên không có người nào dám khinh thường Ứng Chỉ Nguyệt.

Dưới sự ồn ào phiền lòng, Lâm di nương vừa nhíu mày dỗ con trai vừa không duy trì được vẻ mặt yêu thương dịu dàng lúc trước nữa: "Bây giờ đệ đệ của ngươi chỉ là con trai thứ, sao có thể thừa kế hầu vị được?"

"Thì ra là như vậy." Ứng Chỉ Nguyệt bày ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.

Ngay khi Lâm di nương lộ ra vẻ mặt vui mừng, tiếp tục muốn khuyên nữa, Ứng Chỉ Nguyệt đã mỉm cười, giọng nói tràn đầy thân thiết dịu dàng: "Sao hầu vị lại không có người thừa kế, không phải ta vẫn còn sống sao? Di nương không cần lo lắng, ta sẽ chăm chỉ khổ học, không làm danh tiếng của Ứng gia hạ xuống."

Nghe vậy, Phạm lão gia mặt đỏ tới mang tai, tay chân đều run rẩy vì tức giận.

Từ xưa đến nay, lại có mấy nữ tử làm hầu gia?

Lúc này trái lại, Ứng Chỉ Nguyệt trở nên hiếu thuận biết lễ nghĩa, "Phụ thân thủ tiết cho mẫu thân nhiều năm như vậy, con gái cũng biết ngài không dễ dàng gì, nếu như ngài muốn cười người khác, ta nguyện ý thay mẫu thân viết một bức thư "hưu phu", không biết ý của ngài như thế nào?"

"Nghiệp chướng, nghiệp chướng!" Phạm lão gia làm quan mười mấy năm, bị con gái lớn của mình chọc tức cho run rẩy ngất xỉu.

Lâm đi nương vội vàng đỡ lấy cánh tay của ông ta, trên khuôn mặt giả bộ lương thiện cũng là sự mất kiên nhẫn, căm tức nhìn Ứng Chỉ Nguyệt: "Đại tiểu thư, ngươi đây là muốn chọc cho phụ thân của ngươi tức chết sao?"

Nghe lời của Lâm di nương, Đại tiểu thư nhẹ nhàng che miệng lại, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.



Lâm di nương đắc ý.

Tiểu cô nương khoe khoang ngang ngược như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không thể không có phụ thân được, chỉ là ngoài miệng lợi hại, lúc Lâm di nương tự cho là đã chế trụ được nàng, chợt thấy đối phương thả tay ra, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Thật sự là cảm ơn sự chúc phúc của di nương, chuyện tốt như vậy, dù ta muốn nghĩ cũng không dám nghĩ."

Lâm di nương: "..."

Là lỗ tai của bà ta điếc, hay là mắt bị mù?

Bên kia, cuối cùng Phạm lão gia da thô thịt dày, hôn mê được nửa chun trà, nhìn thấy không ai gọi đại phu đến, tự mình trở mình bò dậy, kết quả phát hiện tầm mắt của con gái ruột.

Gió thu buổi chiều thổi xào xạc, Lâm di nương ôm con trai vừa khóc vừa ồn ào, bên cạnh có người hầu kéo nhau xem náo nhiệt.

Chỉ có Đại tiểu thư nổi tiếng toàn kinh thành này là mỉm cười nhìn ông ta.

Ánh nến mờ tối, chút ánh sáng chiếu vào khóe mắt chân mày của nàng, có một loại ấm áp lạnh như băng.

Vốn là mỹ nhân chỉ có vẻ ngoài điềm đạm, nhưng lúc này Phạm lão gia nhìn nàng, lại cảm thấy hơi lo sợ.

Chẳng lẽ, nó thật sự phát hiện ra chuyện gì?