Chương 3

Ứng Chỉ Nguyệt cũng không cần người thông báo, đẩy rèm ra đi vào: "Phạm cử nhân, đã lâu không gặp, thân thể của ngài đã khỏe lại rồi?"

Nghe xong lời này, trên khuôn mặt thư sinh trắng nõn của lão gia Hầu phủ thoáng cái đỏ lên, đây là tức giận.

Lão gia của Hầu phủ không phải họ Ứng, mà là họ Phạm, còn là một cử nhân. Làm gì được mẫu thân già của Phạm cử nhân bị bệnh, của cải trong nhà lại không nhiều. Vì thế tiền bạc đều để mua thuốc cho mẫu thân, ông ta không thể làm khác bán mình cứu mẫu thân, vào Ứng phủ làm con rể.

Phạm cử nhân lớn lên anh tuấn, có chí hướng xa, khi ở rể cũng muốn làm một người con rể toàn năng hoàn mỹ, nói còn hay hơn hát. Ngày thành thân đó, ông ta ở trước cửa Hầu phủ dập đầu "Đông đông đông" ba cái, chỉ vào trời thề độc đời này chỉ có một chính thê.

Ngay cả hoàng thượng cũng kinh động vì chuyện này, thưởng không ít thứ tốt xuống, khen ông ta lớn lên có bộ dạng vượng thê.

Ngay cả khi lão thái gia của Ứng gia từ quan, an hưởng tuổi già, Phạm lão gia cũng không thấy lợi quên nghĩa. Dù chính thê thân thể không tốt, nhiều năm như vậy chỉ sinh có một đứa con gái, ông ta cũng không có suy nghĩ khác nào. Chỉ là sau khi phu nhân chính thê qua đời, Phạm lão gia trở thành người góa vợ, lúc này mới đón Lâm di nương vào cửa xử lý chuyện trong phủ.

Ngoài miệng mọi người đều không nói, nhưng trong lòng cũng rất bội phục Lâm di nương, cảm thấy bà ta là một cao nhân mang dị thuật. Người bình thường mang thai mười tháng mới sinh, bà ta thì vào cửa ba tháng đã sinh con rồi.

Chẳng qua, vấn đề cũng xuất hiện.



Có con trai đương nhiên rất tốt, nhưng năm đó Phạm lão gia đã thề độc, đời này chỉ nhận con gái của Ứng gia làm chính thê. Tuy nói mọi người đều gọi Phạm lão gia này một tiếng hầu gia, nhưng rốt cuộc danh xưng này đến như thế nào, người khác đều biết.

Nhiều năm ở rể biến thành Hầu gia, Phạm lão gia làm con rùa rụt đầu nhiều năm như thế, thật vất vả mới sinh được một con rùa con, lại chỉ có thể làm thứ xuất, sao có thể chịu được!

Vì vậy hai người này lập tức đánh chủ ý lên người Đại tiểu thư.

Nếu Ứng Chỉ Nguyệt gật đầu đồng ý nhận ấu đệ vào dưới danh nghĩa của đích mẫu, sau này không phải Hầu phủ sẽ đổi thành họ Phạm sao?

Phạm lão gia cố nhịn sự tức giận trong lòng: "Ngươi trở về phủ không chào hỏi phụ thân, lại đi đến chỗ nào lêu lỗng?"

Tuy Ứng Chỉ Nguyệt mới vừa từ trên núi về, nhưng dù sao cũng là Đại tiểu thư duy nhất của Ứng gia.

Cho nên nàng mới vừa cửa, đã có gã sai vặt thông báo hướng đi của nàng cho Phạm lão gia.

Nhưng mà, Ứng Chỉ Nguyệt cũng không tức giận, không lạnh không nóng nói: "Ngài đây là đang nói cái gì vậy? Ta mới vừa đi thăm hỏi huynh đệ của ngài, còn hỏi thăm sức khỏe của ông ta đó."