Chương 96.2

Ký ức của đội trưởng đội điều tra hình sự phảng phất như trở về khoảng thời gian kia.

Đỗ Lâm là đàn anh của anh ta, lớn hơn anh ta một khóa, là một cảnh sát thanh niên vô cùng ưu tú.

Khi còn trong học viện cảnh sát, anh ta đã phát hiện người này rất thích ra vẻ.

Thoạt nhìn nét mặt lạnh lùng, nhưng cũng không phải là thần tiên không dính khói lửa nhân gian.

Chỉ cần giống như chú cún thử nghiệm tới gần lấy lòng, liếʍ láp lên khuôn mặt anh, anh sẽ không từ chối.

Có rất nhiều người thích anh.

Cũng có rất nhiều người mang lòng ngưỡng mộ nhìn anh từ phía sau.

Trong khoa trinh sát, thành tích của Đỗ Lâm là tốt nhất.

Bởi vì nổi bật như vậy... nên cũng hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông kia.

Thầy hướng dẫn của bọn họ.

Đồng thời cũng là cố vấn hình sự của đội điều tra hình sự bọn họ.

Tôn Đông Doãn kiềm nén nhắm mắt lại.

Bờ môi khẽ nhếch, mang theo dấu hiệu quá mức gắng sức, gân xanh trên trán như muốn nổ tung.

Khi cuống điếu thuốc sắp cháy đến môi, nhân vật công chính Tôn Đông Doãn mới mở mắt ra.

“Cho dù Đỗ Lâm... thật sự có ân oán gì với thầy hướng dẫn, nhưng sao lại ngu ngốc đến độ ngụy tạo chuỗi bằng chứng chứ.”

“Đồng thời còn tự nhận trách nhiệm mà từ chức... không một lời giải thích, cứ như vậy biến mất không có tin tức.”

“Thế này chẳng hề phù hợp với tính cách của anh ấy.”

Anh ta nghiến răng nói ra.

‘Cạch’ một tiếng, mở ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một túi văn kiện bị niêm phong bên trong khe tủ bí mật.

Mở văn kiện ra, bên trong trĩu nặng.

Là toàn bộ bằng chứng liên quan đến vụ án kia.

Lấy một số bức ảnh ra, ném lên trên bàn, trong mắt đội trưởng đội điều tra đặc biệt Tôn Đông Doãn lóe vẻ âm trầm.

Bức ảnh thứ nhất là một cô bé bị cắt cổ, ôm gấu bông hello kitty, chiếc váy màu hồng thấm đầy máu tươi dữ tợn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Bức ảnh thứ hai là một người phụ nữ trung niên xách một giỏ rau, bị người ta phát hiện chết trước cửa chợ bán thức ăn vào sáng sớm... cũng là bị cắt cổ chết.

Bức ảnh thứ ba là một người đàn ông hơi lớn tuổi, cầm kiếm tập Thái Cực, bị cắt cổ chết trong công viên lúc tập thể dục buổi sáng.

Bức ảnh thứ tư là một người già, bị phát hiện chết trong xe, cũng là dấu vết kinh khủng chỗ cổ kia... máu bắn ra ngập tràn phân nửa thùng xe.

...

Những bức ảnh này, là vụ án gϊếŧ người cách đây vài năm —— án cắt cổ liên hoàn.

Cũng là vụ án cuối cùng Đỗ Lâm xử lý trước khi mất tích.

Không biết Tôn Đông Doãn đã xem đi xem lại mỗi một chi tiết trong vụ án này bao nhiêu lần.

Những nội dung có thể tìm thấy trong hồ sơ, anh đều đã xem xét kỹ lưỡng nhiều lần.

Nhưng mà, lúc ấy Tôn Đông Doãn trong đội điều tra hình sự còn chưa đủ tư cách tham gia điều tra hiện trường của vụ án này.

Chỉ được xem trong hồ sơ, cảm giác như vẫn cách một lớp màng mỏng.

Khiến trong lòng anh ta rất khó chịu.

Điểm đáng ngờ duy nhất là hung khí.

Thầy hướng dẫn nói, vân tay trên hung khí này là Đỗ Lâm dùng cơ thể dụ dỗ hắn ta trải qua một đêm tuyệt vời... sau đó lén lút ấn lên.

Hắn ta bị oan.

Trong phòng kia không có camera, không quay lại được hình ảnh sau khi Đỗ Lâm làm xong loại chuyện phóng túng kia, để lộ ra lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo như trăng bên dưới ổ chăn.

Đương nhiên là Tôn Đông Doãn không tin.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng tin tưởng thầy hướng dẫn.

Có lẽ là xuất phát từ khứu giác nhạy bén đối với tình địch, từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy, ánh mắt người đàn ông kia nhìn Đỗ Lâm không có ý tốt.

Khi ra tòa, anh ta cũng có mặt.

Trong tòa án, anh ta nhìn thấy thầy hướng dẫn mỉm cười nhìn chằm chằm Đỗ Lâm... trong ánh mắt kia mang theo ham muốn chiếm giữ đầy biếи ŧɦái.

Giống như đang nói ——

Cho dù bây giờ em tống tôi vào trong tù, cho dù em phát hiện ra chân tướng, vậy thì sao chứ?

Đợi sau khi tôi ra ngoài rồi, bé yêu, tôi vẫn có thể tiếp tục hành hạ em.

...

Suy nghĩ chậm rãi trở về.

Tôn Đông Doãn bực bội thu lại xấp ảnh này vào trong túi giấy, niêm phong lại, sau đó giấu vào trong ngăn bí mật.

Vụ án này trôi qua nhiều năm như vậy, cấp trên vẫn luôn ép xuống.

Mãi tới gần đây mới mở ra.

Không phải bởi vì thanh niên mà anh ta nhớ mong trong lòng đã trở về...

Mà là bởi vì lại xuất hiện kẻ tình nghi mô phỏng gây án.

Hoặc là hung thủ trước đó còn chưa bị bắt vào tù, xuất hiện trở lại.

Án cắt cổ.

Trước mỗi một lần gây án, hung thủ đều gửi thứ giống như danh thϊếp đến đội điều tra hình sự, mang đầy ý tứ khıêυ khí©h.

Giống như tát thẳng vào mặt cục cảnh sát hình sự tỉnh vậy.

Cười hì hì trào phúng bọn họ.

Nòng cốt của các người đã từng bắt nhầm người, thầy hướng dẫn kia là bị oan.

Thế là vụ án được khởi động lại.

Quanh đi quẩn lại, lại rơi vào trong tay Tôn Đông Doãn hiện giờ đang là đội trưởng đội điều tra hình sự.

“Tôi chưa bao giờ cho rằng anh đã chết... Đỗ Lâm.”

“Tình huống nguy cấp, anh giả chết nhiều năm như vậy, có vụ án tương tự xuất hiện, anh thật sự ngồi yên được sao?”

Tiếng nói của anh ta mang theo mấy phần bất đắc dĩ và mệt mỏi.

Giống như một con thú bị mắc kẹt trong rừng.

Nóng lòng tìm kiếm chủ nhân của mình.

[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường ——]

[Nhân vật công chính đội trưởng đội điều tra hình sự Tôn Đông Doãn: Độ thiện cảm: 70% —— Giá trị hắc hóa: 50% ——]

[Tự thuật của nhân vật: Cho nên, rốt cuộc bây giờ anh đang ở đâu, Đỗ Lâm?]

[Tôi rất nhớ anh, rất lo lắng cho anh... thật đấy.]