Chương 8

"Không, ta không đồng ý."

Phượng Thanh Thanh bước tới và kéo Phượng Vãn ra phía sau nàng.

"Tộc trưởng gia gia, đây đều là lỗi của ta, ta nhờ Phượng Vãn chép sách cho ta, nàng vô tội. Hãy tha cho nàng đi, ta chấp nhận chịu hình phạt gấp đôi."

Nhìn dáng người duyên dáng đứng trước mặt, Phượng Vãn vô cùng cảm động. Đây là tỷ tỷ đang đấu tranh vì nàng, nàng sẽ ghi nhớ phần tình cảm này.

Nàng cũng sẽ cố gắng bảo vệ Phượng Thanh Thanh, giữ tỷ ấy tránh xa nam chính và thay đổi số phận làm bia đỡ đan của mình.

Lời nói của Phượng Thanh Thanh khiến nhiều người cau mày. Chưa kể Phượng Thanh Thanh lần này phạm một sai lầm nhỏ, cho dù nàng có phạm sai lầm lớn, họ vẫn muốn bảo vệ nàng.

"Thanh Thanh, đừng nháo."Phượng Cẩm Điền trầm giong mắng.

"Nhị thúc, cháu trai như ta cảm thấy đề nghị này không tồi."Phượng Huân sợ Phượng Thanh Thanh đổi ý, lập tức lên tiếng.

Phượng Vãn chỉ là một phế vật, có bị đuổi khỏi Phượng gia cũng không có lợi ích gì cho hắn ta, chỉ là đỡ ngứa mắt.

Địa phương như Tư quá nhai, linh lực mỏng manh, căn bản không có lợi cho việc tu luyện. Nếu Phượng Thanh Thanh thực sự bị trừng phạt trong đó một năm, hắn có thể tận dụng thời gian này để vượt qua Phượng Thanh Thanh và thay thế ả trở thành số một Phượng gia.

Phượng Huân qua ngây thơ, vì số phận của nàng đã được định sẵn từ khi sinh ra. Hắn ta là Tam linh căn, cho dù không ăn không uống, không ngủ nghĩ để tu luyện, hắn ta cũng không thể đuổi kịp người có Đơn linh căn như nàng. Hơn nữa, hắn cũng chưa siêng năng được đến mức đó.

Dù những người trẻ tuổi trong gia tộc luôn được dạy phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, nhưng ai cũng có những ý nghĩ ích kỷ. Đơn hoả linh căn Phượng Thanh Thanh vẫn khiến cho người khác đỏ mắt ghen tị.

Phượng Huân nói xong, lập tức phía sau có mấy người cũng đưa ra ý kiến của mình.

Tộc trưởng và các trưởng lão lại thảo luận thêm một chút, cuối cùng dưới sự kiên trì của Phượng Thanh Thanh, bọn họ đồng ý giữ lại Phượng Vãn, nhưng yêu cầu Phượng Vãn phải đi cùng nàng đến Tư quá nhai để cùng chịu trừng phạt.

Phượng Vãn đi theo Phượng Thanh Thanh đến Tư quá nhai vào chiều cùng ngày.

Tư quá nhai được xây dựng ở phía sau ngọn núi Phượng gia, cả một vách đá cao tận mây, phía trước vách đá là một khoảng không gian rộng lớn, ở giữa khoảng không gian rộng lớn này có dựng một tấm bia đá khắc ba chữ " Tư quá nhai". Ba chữ lớn đó có uy lực mạnh mẽ, hàm chứa ý nghĩa sâu xa, là do tổ tiên Phượng gia viết ra.

Một trận pháp được với mục đích ngăn cản linh lực bên ngoài được dựng lên xung quanh vách đá như một hình phạt dành cho ai mắc lỗi.

Phượng Cẩm Điền đi theo tộc trưởng và các trưởng lão, đích thân đưa hai nữ nhi của mình đến Tư quá nhai rồi quay người thở dài, rời đi.

Vừa bước vào trận pháp, Phượng Vãn cảm thấy rõ ràng linh lực đã trở nên loãng hơn.

Phượng Thanh Thanh không một tiếng phàn nàn, nàng ngồi trên mặt đất giữa không gian rộng lớn và bắt đầu tu luyện.



Phượng Vãn cũng không nhàn rỗi, trong đầu nàng không ngừng ôn đi ôn lại những kiến thức dược liệu đã học trong năm qua, nàng tách ra và chia nhỏ thành từng nhóm để dễ hiểu và ghi nhớ. Phải nắm vững kiến thức cơ bản cho thuật giả kim trong tương lai.

Phượng Vãn đã lên kế hoạch cho phương hướng tu luyện của mình, lấy tu luyện luyện kim làm trọng tâm, phần còn lại đợi đả thông được kinh mạch tắc nghẽn rồi tính tiếp.

Tu luyện không biết ngày đêm, một tháng trôi qua. Phượng Vãn đã học thuộc hết tất cả kiến thức về dược liệu và có thể đọc ra không sai.

Nàng đứng dậy, duỗi người và đá chân. Mấy ngày qua,trong lúc tìm hiểu dược liệu, nàng không quên tập thể dục.

Bất kể ngươi là luyện giả kim, tu kiếm giả hay tu pháp thuật, ngươi đều phải rèn luyện cơ thể của mình, nếu không có cơ thể khoẻ mạnh, dẻo dai ngươi sẽ không thể chịu đựng được sấm sét của thiên kiếp khi ngươi phi thăng.

Phượng Vãn rèn luyện cơ thể trong nửa giờ, sau đó dừng lại và đi tìm hiểu xung quanh một chút. Sau khi đi một vòng, sự chú ý của nàng bị thu hút bởi những dấu vết được khắc bằng kiếm trên vách đá.

Nhìn kĩ,nàng phát hiện những dấu vết này, nếu được ghép lại với nhau sẽ tạo thành nhưng dòng chữ. Lúc đầu nhìn lướt qua, nàng chỉ nghĩ đó là những đường nét bằng đá bình thường. Nàng đến gần hơn và xem xét kĩ, hoá ra đó là những kinh nghiệm sâu sắc về tu luyện từ những tiền bối đi trước để lại.

Phát hiện này thực khiến người ta kinh ngạc, có thể tiếp thu kinh nghiệm tu luyện của người khác, có thể giúp ngươi tránh phải đi đường vòng, rút ngắn được rất nhiều thời gian.

Phượng Vãn nhìn kĩ từng chút một, và một trong số chúng được chạm khắc cao hơn, Nàng đã cố gắng kiễng chân nhưng vẫn không thể nhìn thấy chúng được.

Sau khi quan sát xung quanh, Phượng Vãn xác nhận những gì còn sót lại trên vách đá chính là nhận thức tu luyện của những người đã từng bị Phượng gia trừng phạt trong quá khứ.

Bị buộc phải suy nghĩ quá nhiều về một vách đá và linh lực mỏng manh là một hình phạt đối với người tu luyên, nhưng đó cũng là một loại rèn luyện.

Người có tâm trí vững vàng có thể an tĩnh ở đây và nhận ra con đường tu luyện của riêng mình.

Phượng Vãn không tính giấu diếm điều này, Phượng Thanh Thanh phải chịu thêm sáu tháng hình phạt vì phải bảo vệ nàng, tất nhiên nàng sẽ hồi đáp lại.

Thấy Phượng Thanh Thanh đã thiền xong, nàng gọi Phượng Thanh Thanh qua và nói cho nàng biết phát hiện của mình.

"Thật sự?" Phượng Thanh Thanh kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Phượng Thanh Thanh thực hào hứng, số lượng linh thạch có nhiều bao nhiêu cũng không thể mua được những kinh nghiệm tu tiên của các tiền bối đi trước, lần này nàng thực sự tìm thấy kho báu rồi.

Thứ nàng cần bây giờ không phải là linh lực mà là linh cảm.

Để nâng cao mức độ tu luyện của mình, nàng không chỉ cần tích đủ linh lực mà còn cần khả năng theo kịp linh cảm của mình, nếu không nàng sẽ bị trì trệ. Nàng cảm thấy mình đang gặp phải bình cảnh, chỉ cần có linh cảm, nàng có thể đột phá luyện khí tầng sáu, tiến vào luyện khí kì tầng bảy.

Tu luyện càng lên cao thì càng khó đột phá, người ta nói trong tu luyện thì cơ duyên cực kì quan trọng. Bây giờ xem ra Phượng Vãn chính là ngôi sao may mắn của nàng.



Sau khi đọc kinh nghiệm tu luyện trên vách đá, Phượng Thanh Thanh hào hứng cảm tạ Phượng Vãn, sau đó ngồi thiền, bước vào trạng thái thiền định.

Phượng Vãn cũng không nhàn rỗi, nàng cũng ngồi xuống và bắt đầu thiền định.

Mặc dù chưa thể đưa khí vào cơ thể, nhưng linh cảm đã được cải thiện, điều này sẽ có lợi cho tu luyện trong tương lai của nàng, làm ít ăn nhiều.

Dần dần Phượng Vãn cảm thấy cơ thể của mình ngày càng nhẹ đi, những âm thanh xung quanh hoàn toàn không còn nghe thấy nữa, những đốm sáng đủ màu sắc lại bao quanh nàng.

Sau trải nghiệm đau đớn lần trước, Phượng Vãn không còn đưa những điểm sáng đó vào cơ thể nữa mà chỉ tắm trong những đốm sáng này và tìm hiểu con đường của riêng mình.

Không biết qua bao lâu hay chỉ trong nháy mắt, hải thức của nàng trong lại tăng gấp đôi.Phượng vãn rất vui vì kinh nghiệm của các tiền bối đi trước quả thực hữu ích.

Ngay khi Phượng Vãn sắp ngừng thiền định, một quyển sách màu vàng xuất hiện ngay trước mắt nàng. Trên trang bìa ghi ba chữ " Cổ dược điển". Chính cuốn sách đã khiến hải thức của nàng rung chuyển dữ dội , khiến nàng ngất đi sau khi nhỏ máu vào nó lần trước. Sau khi tỉnh dậy, thấy cuốn sách biến mất, làm nàng lo lắng một hồi lâu.

Giờ đây, xem ra cuốn sách đã bị nàng thu vào trong hải thức rồi.

Tuy nhiên nàng lại chưa bao giờ cảm nhận được nó, lần này tâm trạng nàng đã ổn định hơn, nàng có thể thoáng thấy nội dung ghi trên đó.

Nó bây giờ đã khác xa lúc ở Phượng gia, mất đi vẻ ngoài bình thường, lúc này toàn thân nó ánh màu vàng kim, thoạt nhìn rất khí phách.

Ý thức của Phượng Vãn chuyển động, trang đầu tiên của cuốn sách hiên ra. Bên trong hoàn toàn khác so với trước đây.

Một bài cổ văn hùng hồn nói về nguồn gốc của cuốn sách này. Hoá ra cuốn sách này được viết bởi một vị thần thượng cổ. Không rõ vì lí do gì, dược điển cổ xưa này lại xuất hiện ở đại lục Cửu Hoang.

Phượng Vãn ổn định nhịp tim mình và nhận ra rằng nó thực sự tồn tại trong thời thượng cổ. Nàng nhìn vào chỗ ký tên trên trang tiêu đề, muốn xam ai đã viết nó. Nếu lấy được bảo vật của người khác, đương nhiên phải tìm hiểu chủ nhân ban đầu của nó là ai. Một từ đơn gian "Vãn " khiến tim nàng đập nhanh hơn.

Mặc dù từ đó rất khác với cách viết ở đại lục Cửu Hoang, nhưng nàng chắc chắn đó là Vãn, Vãn trong Phượng Vãn. Chẳng lẽ nguyên chủ cũng có chữ Vãn trong tên của nàng nên nó mới chọn nàng làm chủ mới?

Hẳn là như vậy.

Phượng Vãn tiêu hoá nó một lúc, rồi tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

Đó là một danh mục dài một trang, được chia làm ba phần. Phần đầu tiên là linh thảo, giới thiệu thói quen sinh trưởng, thuộc tính của các loại linh thảo khác nhau. Phần thứ hai nói về các loại tiên đan, giống như phần đầu, nó giới thiệu các loại tiên đan có mức độ và hiệu quả khác nhau. Phần cuối cùng là tiên đan phương, bao gồm thuộc tính và cấp độ khác nhau, cũng như tiên độc phương.

Toàn thân Phượng Vãn run lên vì phấn khích, nàng thực sự tìm thấy kho báu độc nhất vô nhị rồi.

Kiềm chế sự vui sướиɠ, nàng tiếp tục dùng linh thức lật sang trang sách tiếp theo, nhưng nó lại trống rỗng.

Sao lại vậy?