Chương 9

Phượng Vãn bây giờ cảm thấy giống như mình đang giữ một kho báu khổng lồ nhưng lại được thông báo rằng nàng không thể mở hoặc vào nếu không có chìa khoá. Sau khi cố gắng nhiều lần mà không có kết quả, Phượng Vãn chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Có lẽ khi nàng tu luyện thành công, nàng sẽ xem được phần nội dung tiếp theo. Bây giờ không xem được có khi lại là chuyện tốt. Sau khi đã thông suốt nàng thấy nhẹ nhàng hơn

Phượng Vãn chậm rãi mở mắt, đứng dậy và vươn vai mấy cái.

Mặc dù nàng không thể biến linh khí giữa trời đất thành linh lực của chính mình để sử dụng nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái mỗi khi thiền định xong.

Nàng đứng dậy định luyện kiếm, thanh kiếm phép thuật hiện tại của Phượng Vãn là do Phượng Thanh Thanh đưa cho cô, để cô có thể rèn luyện lúc rãnh rỗi cho đỡ nhàm chán.

Đối với một người thậm chí không có linh căn, Phượng Thanh Thanh đương nhiên không ngờ rằng Phượng Vãn có thể tu luyện kiếm tu.

Phượng Vãn sửa sang lại quần áo, ánh mắt nàng lướt qua quả trứng yêu thú, phát hiện nó đã thay đổi. Mặc dù vỏ trứng màu trắng vẫn còn đầy các đốm màu lục lam, nhưng số lượng đã giảm đi một nữa, không còn xấu xí như lúc ban đầu nữa.

Nàng áp tai mình vào quả trứng, nghe ngóng động tĩnh bên trong thật kĩ. Nàng cảm nhận được nhịp tim đập rất nhẹ, đến mức nàng nghĩ đó là ảo giác.

Cầm quả trứng trên tay nàng mơ hồ đoán được. Quả trứng yêu thú này của nàng, sở dĩ trở nên thay đổi lớn như vậy là bởi vì vừa nãy nó đã hấp thụ tất cả linh lực xung quanh nàng.

Thực ra, điều này cũng đã giải thích tại sao việc cầm quả trứng yêu thú này lại tương đương với việc cầm một tiểu tụ linh trận. Lẽ ra, nó sẽ phải hấp thụ linh lực thiên địa sau đó chuyển hoá thành linh lực rồi chuyển qua cho nàng.

Ý nghĩ này khiến khuôn mặt Phượng Vãn đỏ lên vì phấn khích, nếu thực sự như vậy, sau này nàng phải thiền định nhiều hơn mới được. Mặc dù nàng chưa thể sử dụng linh lực nhưng nó có thể dùng được.

"Có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ thế?"

Phượng Thanh Thanh cũng luyện tập xong ,chớp mắt, nhếch đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Phượng Vãn cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, tỷ tỷ nàng thật là một mỹ nhân hương.

"Tỷ tỷ ta thật xinh đẹp, tự nhiên ta bị nàng mê hoặc, nhưng ta không thể để gã đàn ông thối nào lừa gạt nàng đi được."

Khi Phượng Vãn nói lời này không chỉ khen ngợi Phượng Thanh Thanh mà còn nhắc nhở khéo để Phượng Thanh Thanh cẩn thận, khi nhìn thấy nam chính sẽ không lao vào cái hố lửa đó.

Theo sự phát triển của cốt truyện, Phượng Thanh Thanh sắp đi đến Phượng gia, sau đó không lâu sẽ gặp gỡ nam chính.

Sau khi xuyên qua, nàng chỉ thay đổi số phận của nguyên chủ chứ không thay đổi dòng thời gian và cốt truyện chính. Những gì đáng lẽ phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra.

"Thật ngu ngốc, tỷ tỷ của ngươi thích nghe ngươi khen ngợi tu vi tiến bộ của ta."

Mặc dù Phượng Thanh Thanh nói vậy, nhưng khoé miệng cong lên đã bán đứng nàng.

Ngay cả khi là một nữ tu giả, nàng cũng vẫn thích được người khác khen ngợi vẻ đẹp của mình.

"Tỷ tỷ ta ngoài xinh đẹp, thì tu vi còn rất cao. Quả thực là xuất sắc."

Phượng Vãn chỉ cần mở miệng lại thả ra một rỗ rắm cầu vồng miễn phí.



Phượng Thanh Thanh rất vui vẻ khi nghe Phượng Vãn ca tụng, nàng lấy từ chiếc nhẫn trữ vật một viên linh thạch sơ cấp và đưa nó cho Phượng Vãn.

Ở phàm nhân giới, nhẫn trữ vật là một không gian lưu trữ rất cao cấp. Tuy chỉ chứa đồ chết nhưng lại có không gian rộng rãi và tương đối an toàn.

Chỉ có thiên tài Đơn linh căn như Phượng Thanh Thanh mới có thể được Phượng gia đưa cho thứ tốt như vậy.

Giống như Phượng Huân, có một chiếc vòng tay trữ vật đã tốt lắm rồi.

"Cầm đi, tuy không tu luyện được nhưng vẫn có thể đổi được thứ mình thích."

"Được, đa tạ tỷ."

Phượng Vãn vui mừng, tuy nàng chưa cần dùng đến nó nhưng đứa nhỏ trong tay nàng thì cần.

Sau khi xác nhận rằng quả trứng yêu thú của mình có thể hấp thụ linh khí thiên địa, Phượng Vãn chắc chắn bên trong quả trứng có sự sống.

Nàng vẫn chưa biết bên trong quả trứng là yêu thú gì nên tạm thời sẽ gọi nó là tiểu gia hoả.

"Hừ, miệng thật ngọt, đi thôi, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi bay lên trời."

Triệu hồi thanh kiếm pháp thuật của mình, Phượng Thanh Thanh giữ chặt Phượng Vãn và bước lên thanh kiếm.

Binh khí ở Đại lục Cửu hoàng được chia thành pháp khí, linh khí, tiên khí, thánh khí và thần khí.Mỗi loại cũng được chia thành hạ phẩm,trung cấp và thượng phẩm

Tiên Thiên Linh Bảo, Hồn Nguyên Linh Bảo, Hỗn Độn Linh Bảo, Hồng Mông chí Bảo đều do trời đất hình thành. Nó đơn giản là thứ ngươi không thể tìm thấy.

Một linh hồn bé nhỏ như một bảo vật bẩm sinh, sẽ tạo ra một luồng sức mạnh to lớn trên cấp độ Nguyên Anh trong tu chân giới.

Thanh kiếm pháp thuật của Phượng Thanh Thanh là một loại binh khí bất tử, nó tồn tại như một bảo vật ở phàm nhân giới. Hơn nữa, nó còn là một loại vũ khí tăng trưởng, nó cũng sẽ được thăng cấp khi chủ nhân của nó thăng cấp.

Cảm giác bay bổng trên bầu trời thật là tuyệt vời, nhìn xuống phía dưới, Tư quá nhai tưởng chừng cao ngất ngưởng lại trở nên tầm thường.

Tầm mắt nàng đột nhiên mở ra và tâm thức nàng cũng được mở rộng.

"Nắm tay ta, thấy thế nào?"

"Tuyệt quá, tỷ thật lợi hại, ta cũng muốn được lợi hại như tỷ."

Phượng Thanh Thanh bị xúc động sâu sắc khi nhìn thấy niềm hân hoan trong mắt Phượng Vãn và những lời nói chân thành của nàng.

Từ khi nàng năm tuổi, sau khi kiểm tra linh căn , nàng đã trở thành tâm điểm chú ý của các trưởng bối Phượng gia. Mọi người đều đặt hết kỳ vọng vào nàng, và nói rằng nàng niềm hy vọng duy nhất chấn hưng lại Phượng gia.

Nàng cũng có cảm giác thành tựu nhờ sự tiến bộ không ngừng và khả năng sử dụng pháp thuật khéo léo và tinh tế của mình. Nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn khác, nàng thấy thật vui khi gặp một người thực sự nhận định nàng và vui vì nàng.



Kể từ giây phút này, Phượng Vãn không chỉ là muội muội cùng huyết thống mà còn là đồng đội có thể sát vai chiến đấu cùng nàng.

"Hảo muội muội, ta sẽ dẫn ngươi đi tu chân giới, có lẽ ở đó sẽ có biện pháp để ngươi tu luyện."

Ở cùng nhau hơn một năm, Phượng Thanh Thanh càng cảm thấy đáng tiếc cho Phượng Vãn vì không thể tu luyện.

"Hảo, đa tạ tỷ."

Hàng ngàn lời nói hoá thành hai chữ : đa tạ

Hai người đã lâu không dùng kiếm phi hành, Phượng Thanh Thanh vẫn đang trong giai đoạn luyện khí kỳ, tinh thần lực của nàng căn bản không đủ để phi hành lâu dài.

Sau khi ngã xuống đất và uống viên Bigu, hai người quay lại tu luyện.

Kể từ khi biết là thiền định sẽ có lợi cho tên tiểu gia hoả của mình, Phượng Vãn ngoài việc rèn luyện cơ thể và ghi nhớ kiến thức về thảo dược, còn thiền định để cảm nhận linh khí thiên địa.

Phượng Vãn biết rất rõ ràng nếu muốn sống sót ở nơi đây, nàng phải chăm chỉ đến khi không thể lăn được nữa.

Thời gian chớp nhoáng trôi nhanh ,tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.

Hơn một năm qua,Phượng Vãn đã cao lên rất nhiều, thân thể cũng được rèn luyện thường xuyên trở nên đặc biệt săn chắc.

Tuy rằng không có linh lực, nhưng lại có một cỗ khí thế mơ hồ.

Phượng Thanh Thanh cũng thành công đột phá đến luyện khí kỳ cấp tám, trước khi đến Tư quá nhai, nàng chỉ mới đạt cấp sáu luyện khí kỳ mà thôi.

Ở Tư quá nhai, nơi linh lực mỏng manh, nàng có thể tăng lên hai cấp trong vòng một năm, điều này khiến các trưởng lão đến đưa họ đi phải kinh ngạc.

Đây không phải là một hình phạt, nó chính là một cơ hội tu luyện tuyệt hảo.

Phượng Huân cũng đến với tư thái xem trò cười của Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn, nhưng lại bị tát mạnh vào mặt.

Sao có thể.Một năm qua hắn ta đã dùng đủ mọi cách có thể, tích luỹ đan dược và linh thạch, mới đột phá được luyện khí kỳ tầng ba.

Phải biết rằng, càng tu luyện lên cao thì càng khó đột phá, nơi đây linh lực lại mỏng manh. Tốc độ tu luyện của nàng vẫn gấp hắn bốn năm lần, quả thực khiến người ta kinh hãi.

Tộc trưởng và các trưởng lão vui mừng đến mức cười không khép được miệng. Bao lâu nay họ luôn tiếc nuối vì nghĩ Thanh nha đầu sẽ phải lãng phí hơn một năm tu luyện. Bây giờ nhìn lại, không hề lãng phí chút nào.

Quả nhiên là Đơn linh căn, tốc độ tu luyện quá nhanh,bọn hắn già như vậy rồi cũng chỉ mới đạt đến Trúc cơ kỳ sơ giai.

Phượng Thanh Thanh đi theo Phượng Vãn ,cúi người tỏ lòng kính trọng với tộc trưởng và các trưởng lão.

Phượng Thanh Thanh nói với tộc trưởng:"Tộc trưởng gia gia, con có thể nói chuyện riêng với người không?"

Phượng Huân nghe xong lời này, bất giác tim đập mạnh một hồi, Phượng Thanh Thanh không phải có ý đồ muốn nói xấu hắn ta đấy chứ.