Chương 6

Con đường màu bùn nâu hai bên mọc lên bụi cỏ xơ xác hoặc cây hoa cúc dại mỗi bước chân đi đều vươn vấn bám chặt hạt vào ống quần, ngoài xa là cây cổ thụ to chỉ còn lại cành nhánh đứng trơ trọi trong tiết trời lạnh giá, tiếng côn trùng kêu inh ỏi hòa cùng tiếng la thê lương của vài con quạ đen đứng rụt cổ trên cây vọng vào màn nhĩ.

Khu mộ này không phải cao cấp, thỉnh thoảng đám người Ninh An còn bắt gặp vào ngôi mộ đắp đất quen đường.

Mắt Ninh An đỏ hoe, trên tay cậu ôm một bó hoa cúc màu vàng ươm, tay khác được Chu Lệ nắm chặt. Đi trước dẫn đường là Chu Phỉ Thạch, anh xách một giỏ nhan đèn cùng ít hoa quả tươi, tay khác cầm khúc tre vàng dò dẫm trong bụi cỏ đề phòng rắn rết.

Bọn họ mặc quần áo màu đen, giày đạp bùn, hạt sương sáng sớm làm mọi vật nhão nhoẹt, sương mù du đãng tứ phía, từng mảnh sương vắt ngang từ thấp đến cao, tay áo Ninh An bị thấm ướt sủng một mảng.

Chu Phỉ Thạch vẹo phải, trước mặt ba người xuất hiện gần trăm ngôi mộ xây bằng gạch men kém chất lượng, đâu đó vẫn còn tàn dư của những buổi cúng kiến, tro tàn bay lên, hoa tươi tàn úa, một mùi chua chua của hoa quả phân hủy tràn vào chóp mũi.

"Tới rồi" Chu Phỉ Thạch nhỏ giọng, trước mặt là hai ngôi mộ tô xi măng màu trắng xám, ngôi mộ bên cạnh xuất hiện vài vết nức, đó là mộ cha Hà, còn ngôi mộ còn lại là của mẹ Hà.

Ninh An quét tước và nhổ cỏ xung quanh, Chu Phỉ Thạch bày lọ hoa đem hoa cắm vào bình, Chu Lệ đem trái cây đặc lên, đốt nến trắng, sau đó đốt lên chín nén nhang.

"Lại đây" Chu Lệ gọi Ninh An, hắn đem ba nén nhan đặt vào tay cậu, Chu Phỉ Thạch bên cạnh cũng chìa ra bàn tay trắng tinh của mình, Chu Lệ đem ba nén nhang khác đưa cho anh.

Không ai nói thêm với ai câu nào, chỉ có tiếng lách cách của giọt nước mắt rơi trên thềm đá, tiếng gặm nhấm của lũ chuột hay bò sát, tiếng cóc nhái kêu rên, tiếng lửa va chạm với không khí cùng tiếng hú của loài chim chóc. Thê lương, não nề, rợn người.

Chóp mũi Chu Phỉ Thạch chua xót nhưng anh không khóc, chỉ còn một mình Ninh An lặng lẽ rơi nước mắt, riêng Chu Lệ hắn đứng như tượng đá, trái tim ê ẩm, chỉ muốn ôm Ninh An về nhà vỗ về trấn an một trận.

"Ba, mẹ, đây là Ninh An con ruột của hai người..." Chu Phỉ Thạch cầm ba nén nhan đặt gần ấn đường lẩm bẩm.

"Con là Ninh An...con..."

Ninh An mím môi, nói không ra chữ, từng chữ phải nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Cậu đứng như người mất hồn, đến khi bàn tay lạnh băng của Chu Lệ chạm vào, Ninh An giật mình nói được một câu hoàn chỉnh: "Con sẽ sống thật tốt, hai người xin hãy yên tâm về con"

Chu Phỉ Thạch cắm nhan vào bình sứ hình trụ nói: "Con sẽ chăm sóc Ninh An, coi thằng bé như em ruột của mình"

Chu Lệ nâng mí mắt nhìn Chu Phỉ Thạch, hắn cùng Ninh An lần lượt cắm nhan vào bình sứ, vái lại ba lần, Ninh An gật đầu, Chu Lệ nhìn sắc trời hiện rõ màu xanh mà sương mù che mất nhẹ giọng nói: "Đi thôi"

_

Chu Phỉ Thạch vẫn đi trước, Chu Lệ nắm tay Ninh An đi theo phía sau.

Chu Phỉ Thạch đến ký túc xá.

Chu Lệ và Ninh An trở về nhà. Hôm nay là ngày chủ nhật, còn một tháng cuối cùng Ninh An bước vào kỳ thi cuối cấp.

Ninh An quyết định theo học một trường nghệ thuật.

Ninh An tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường lau tóc, Chu Lệ mở cửa phòng cậu đi vào, hắn rất tự nhiên tiếp nhận khăn lông màu vàng lau khô mái tóc cho Ninh An. Chu Lệ đứng trước giường, nhẹ nhàng luồn ngón tay vào chân tóc sau đó phủ khăn lên thấm nước trên sợi tóc.

"Chu Lệ" Ninh An gọi một tiếng.

"Hử"

Ninh An vòng tay qua thắt lưng hắn, mặt úp vào bụng hắn, giọng nói rầu rĩ truyền ra: "Thi xong sẽ có một buổi tiệc chia tay, cả lớp tổ chức ở KTV vào lúc tám giờ tối"

"Ừ" Chu Lệ lạnh nhạt đáp.

Ninh An ngẩn đầu: "Chu tiên sinh, có cho em đi không?"

Chu Lệ nhìn ánh mắt kia đâu nở từ chối, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nhạt màu kia một cái, giọng nói nhu hòa như tan chảy vạn vật: "Anh đưa em đi, anh chờ em"

Ninh An cười khẽ, vẻ đẹp thanh niên nhuộm lên màu diễm lệ hớp hồn những linh hồn yếu ớt như Chu Lệ, Ninh An cọ mặt lên bụng hắn nũng nịu nói: "Chu tiên sinh, anh tốt nhất"

Chu Lệ mỉm cười, Ninh An kích động kéo hắn xuống giường, cậu thuận thế lăn vào l*иg ngực hắn, Ninh An ôm lấy cổ Chu Lệ cặp mắt đào hoa có chút sưng tràn đầy ý cười, bàn tay như đúc ra từ ngọc thạch ôm lấy hai má Chu Lệ: "Chu tiên sinh, một tháng nữa là em đủ mười tám tuổi rồi đó!"

Chu Lệ chớp mắt, hắn nhìn Ninh An, bảo vật trong lòng hắn mang vẻ đẹp đối lập giày vò du͙© vọиɠ chinh phục của đàn ông, sự ngây thơ trên gò má xen kẽ sự quyến rũ của đuôi mắt, cặp mắt đa tình lại vô tình hờ hững coi rẻ mọi thứ xung quanh, Chu Lệ cười lộ hàm răng trắng tinh thật muốn cho cặp mắt này mãi mãi nhìn về hắn, lưu giữ hình bóng của hắn chôn chặt trong con ngươi màu trà.

Răng nanh mài lên làn da dưới cằm Ninh An để lại vài vết gặm nho nhỏ, người trong lòng như con thỏ nhỏ run rẩy ngoan ngoãn mặc hắn định đoạt, tay Chu Lệ chui vào bên trong vuốt ve sống lưng gầy, cảm nhận nhiệt độ ấm áp cùng mềm mại của Ninh An, Chu Lệ thoải mái híp mắt.

Chu Lệ nói: "Thì sao?"

Ninh An xoa gương mặt hắn, tay khác trượt xuống vẽ loạn một hồi, ngón trỏ nâng lên chọc chọc l*иg ngực Chu Lệ, tiếng nói nỉ non: "Chu tiên sinh không sợ ở tù nha"

"Xì..." Chu Lệ bậc cười, bắt lấy ngón tay kia hôn lên.

"Nếu anh muốn làm em rồi sợ gì ở tù" Chu Lệ nhàn nhạt đáp.

Nụ cười Ninh An từ từ phai dần. Cậu cảm thấy chơi không vui, hơn nữa 5 điểm yêu thương cuối cùng có cọ thế nào cũng không lên nổi. Ninh An quyết định làm ổ trên người Chu Lệ, buồn bực nhắm mắt giải chết.

"Ngủ rồi sao?" Chu Lệ hỏi, đôi môi mỏng cọ sát lên mái tóc mềm của Ninh An, ánh mắt sâu thẳm như biển tình nhu hòa vỗ về linh hồn người khác, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng Ninh An giúp cậu ngủ ngon hơn.

"Chu chu" Ninh An gọi khẽ.

Chu Lệ mặt kệ sự xưng hô kỳ lạ kia chỉ thấp giọng ừ một tiếng.

"Chu Lệ? Chu chu? Chu tiên sinh? Chú? Daddy?...nói đi, Chu tiên sinh muốn An An gọi như thế nào?"

Ánh mắt Chu Lệ dần dần tối đi, hắn ôm trọn Ninh An vào lòng, giọng nói từ tính đầy mị lực vang lên: "Chỉ cần An An gọi, anh đều thích"

Ninh An mỉm cười, ngẩn đầu hôn môi hắn, đôi môi mềm mại vụn về dâng lên, chiếc lưỡi nhỏ xíu vụиɠ ŧяộʍ quấn quýt cùng đầu lưỡi hắn. Khoé môi Chu Lệ câu lên, ôm lấy tấm lưng Ninh An ra sức đáp trả, càng hôn, hắn càng phát hiện Ninh An thật sự rất, rất chuyên nghiệp.

Hắn buông đôi môi mềm ấy ra, nhìn gò má phớt hồng như đoá tường vi kia nhẹ nhàng nói: "An An có ai hôn em như anh chưa?"

Ninh An ngơ ngác, vẫn còn dư vị của nụ hôn vừa rồi, đối tượng công lược có khác, dù cho không có giá trị hận thù thì cảm giác vẫn lâng lâng như bay trên mây. Cậu liếʍ liếʍ môi nhìn Chu Lệ, hai tay ôm lấy cổ hắn ghì chặt, Ninh An dâng lên đôi môi có chút sưng, lần này Chu Lệ lại nghiêng đầu né tránh.

Ninh An mềm nhũng, Chu Lệ thuận tiện lật cậu lên, cho cậu nằm trên người hắn: "An An, trả lời anh"

Ninh An thở phì phò đáp:"Ha...Chú là người đầu tiên"

Chu Lệ đáy mắt âm u, Ninh An vội vàn rướn người lên hôn hắn: "Chu tiên sinh, lần đầu tiên của em đều cho anh"

Chu Lệ cười, Ninh An biết mình bị chơi nháy mắt cả người tức giận đến đỏ bừng, một bàn tay vỗ lên mặt Chu Lệ *bốp bốp* Ninh An ra tay không dùng sức nhưng Chu Lệ quá trắng, trên má để lại vết tay đỏ bừng, Ninh An hắc hắc cười gian: "Chu tiên sinh hư quá"

Chu Lệ ấn người cậu vào lòng hắn: "An An ngoan, anh không muốn em bị thương"

Ninh An bĩu môi, trong lòng khinh thường một cái. Nói đi, anh muốn thao chết tôi đúng không?

"Em có thể dùng miệng làm cho anh" Ninh An đáp, cậu ngẩn đầu nhìn Chu Lệ.

"Không được" Giọng nói Chu Lệ từ trên truyền xuống.

Ninh An đơ ra quyết định cắn chặt không buông, cậu nói: "Tại sao không được?"

"Anh xót, đừng nói nữa để anh ôm em một lát, em ngủ đi chút nữa dậy ăn cơm"

Ninh An nghe được câu nói bất lực của Chu Lệ thì cười khẽ, kết thúc thêm nụ hôn đầy thành kính của bản thân dành cho đối phương, Ninh An hoàn toàn nghe lời làm tổ trong l*иg ngực hắn.

Cặp mắt đen láy của Chu Lệ cũng khép lại, ôm chặt người yêu trong ngực.

Hệ thống mếu máo vì cái gì độ hắc ám của Chu Lệ không ngừng lắc lư nhảy nhót vậy nè!!!

___

Điềm: Đừng quên tên tôi và hãy chuẩn bị mũ bảo hiểm.