Chương 17: Tình yêu đích thực 3

Trong nháy mắt, thư phòng lập tức từ mỹ nhân đồ* hương diễm thành phim thần quái khủng bố.

*mỹ nhân đồ: tranh mỹ nhân

Mắt thấy Trương Họa thanh tú động lòng người biến thành quái vật mặt mũi hung tợn xấu xí, Cố Vân Sơ vừa nãy còn mắt hạnh sáng long lanh lập tức thống khổ che kín hai mắt của mình.

Cố Vân Sơ: Ta mù!

Thư phòng vốn nên không có một bóng người lúc này châm đèn dầu. Ngọn lửa mờ nhạt kia chiếu sáng thư phòng, cũng chiếu sáng quái vật trong thư phòng hiện lên rõ ràng. Mặt nàng ta hiện màu xanh đen, đôi mắt lớn như chuông đồng, răng nanh bén nhọn lộ ra bên ngoài, tóc khô vàng mà lưa thưa, móng vuốt bén nhọn lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến khiến người ta không chút nghi ngờ rằng chỉ cần nàng ta cho vuốt là có thể cào nát máu thịt con người như cắt đậu phụ!

Đây là một quái vật khá xấu.

Nhưng thời gian nửa chén trà nhỏ trước đó, nàng ta còn không phải như vậy, nửa chén trà nhỏ trước, Trương Họa còn là cô nương tiểu gia có chút lỗ mãng, đôi khi hành vi có chút quái dị. Còn nàng ta của hiện giờ, đôi mắt lớn như chuông đồng hơi lồi ra, xấu như là ếch xanh tinh biến dị.

Nhưng mà quái vật có diện mạo xấu xí này lại không làm việc gì thô lỗ cả, nàng ta chỉ đặt bộ da vừa cởi ra lên bàn sách của đại lão gia, sau đó mân mê nghiên mực của đại lão gia.

Lúc nàng ta vừa mới cởϊ qυầи áo, nàng ta có móc ra một cây bút và một cái bình nhỏ từ trong lòng ngực, lúc này nàng ta mở bình nhỏ ra, đổ chất lỏng màu đen bên trong vào nghiên mực, sau đó cầm lấy thanh mực trong nghiên mực mài ra chất lỏng kia. Một mùi mực trộn lẫn với mùi hôi tràn ngập khắp căn phòng.

Tiếp đó nàng ta cầm cây bút lông kia, thấm thấm trong cái mồm to như bồn máu rồi chấm vào mực nước đã mài, bắt đầu vẽ lên trên da người.

Rõ ràng là mực nước màu đen, nhưng vẽ lên trên da người lại thoáng như có trăm ngàn màu sắc. Mà con quái vật trông như tay thô chân to kia một tay cầm bút, một tay chắp sau người, bút pháp tinh tế giống như bậc thầy hội họa. Không lâu sau, khuôn mặt nhỏ thanh tú trên hơi phai màu da người đã bị vẽ một lượt, mặt phấn má đào, rất sống động.

Ngay sau đó nàng ta mặc da người, lại thành Trương Họa thường ngày.

[Họa Bì.]

Cố Vân Sơ nheo đôi mắt lại.

Câu chuyện về Họa Bì trong Liêu Trai Chí Dị chính là một đề tài nóng hổi, thường xuyên được cải biên thành phim điện ảnh trên TV. Nàng thấy cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi lập tức liên tưởng tới câu chuyện về Họa Bì. Hơn nữa, trùng hợp chính là, Họa Bì bên trong câu chuyện chính là một tay moi tim thiện nghệ.

Cho nên mấy ngày nay nàng đều ngủ cùng với cái thứ đồ chơi này trên một cái giường lớn?

Trong mắt Cố Vân Sơ hiện lên sát ý.

Mắt thấy Trương Họa thu dọn xong rồi rời đi, nàng liếc mắt một cái đã phát hiện Trương Họa không phải trở về, nàng ta đi về phía viện của nhị phòng.

Cố Vân Sơ lại lần nữa đi theo Trương Họa tới tiền viện nhị phòng, mở cửa thư phòng của nhị lão gia ra

Bước chân nàng khựng lại, chẳng lẽ thư phòng của đại lão gia không đủ mạnh, cho nên Trương Họa lại tới thư phòng của nhị lão gia tìm kí©h thí©ɧ?

Không, không đúng, thư phòng này còn có người khác.

Cố Vân Sơ trốn ở sau cây cột phía xa, rõ ràng thấy một nam nhân trung niên duỗi tay ra kéo Trương Họa vào. Thân hình, tướng mạo của nam nhân trung niên kia có vẻ không khác nhị lão gia trong lời đồn là bao.

Nàng nhanh chóng chạy ra nằm bò sau cửa sổ xem.

Hệ thống: [Nói thật, tối nay ngươi thật sự có chút đáng khinh vượt chỉ tiêu.]

Người đứng đắn có ai nửa đêm nhìn trộm người ta qua cửa sổ chứ, có phải là lão Vương* sát vách đâu.

*lão Vương: ý chỉ anh hàng xóm như VN mình

Cố Vân Sơ hừ một tiếng.

[Ngươi thì biết cái gì, ta đây là cứu người.]

Chuyện cứu người có thể nói là đáng khinh sao? Không thể!

Trên màn hình nửa trong suốt trước mặt Cố Vân Sơ, tên tâm thần cưa điện vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ cứu một cái mạng chó của nhị lão gia. Kết quả nàng lại đột nhiên không kịp phòng ngừa, nghe thấy ô ngôn uế ngữ đầy cả tai.

“Ai nha ~ lão gia ngài đừng nóng lòng mà.”

“Hì hì, nóng vội không ăn hết được đậu hũ nóng!”

“Tiểu bảo bối, mau tới đi!”

Người đến - nhị lão gia trung niên liếʍ môi, dáng vẻ quỷ đói háo sắc nhào về phía Trương Họa, trực tiếp ôm nàng ta đầy cõi lòng, một đôi móng heo lập tức vừa ôm vừa sờ. Trương Họa cười duyên ôm lấy cổ ông ta.

Sắp tới, sắp tới rồi, tay Trương Họa sắp sờ đến giữa lưng ông ta, cho ông ta một phát đào tim đào phổi rồi!

Cố Vân Sơ lập tức biến thân, người cao to cao 2 mét ngồi xổm sau cửa sổ, cưa điện trong tay vận sức chờ phát động. Nhưng mà nàng đợi hồi lâu, chỉ chờ thấy bàn tay ngọc nhỏ dài của Trương Họa cởϊ qυầи áo giúp nhị lão gia, ông ta lộ ra dáng người béo tròn như heo sữa. Cố Vân Sơ lập tức cảm thấy đôi mắt lại phải mù mất.