Chương 16: Xuyên về 1972

Ngày hôm sau, chị dâu Trương trực tiếp tìm đến cửa, cũng không vòng vo nói những lời khách sáo như người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm nữa mà trực tiếp nói ra mục đích của mình.

"Chị dâu không vay mượn gì nhiều, chỉ vay hai trăm đồng thôi. Tiểu Sơn, chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau đúng chứ? Chú thấy đấy, mặc dù nhà chúng ta tách ra, nhưng anh trai chú vẫn luôn lo nghĩ cho chú, bây giờ chúng tôi đang gặp khó khăn, chú cũng không thể chỉ đứng trơ mắt nhìn đúng không?"

Thấy chị dâu Trương thẳng thắn như vậy, Thụy Hoà thở dài một hơi hỏi: "Nhà chị đang gặp khó khăn gì vậy?"

"Chú đừng hỏi, chỉ cần nói cho chị biết là chú có cho mượn hay không?"

Thụy Hoà lắc đầu: "Chị dâu, em nói thẳng cho chị biết. Năm nay em làm mệt bở hơi tai mới tiết kiệm được hai trăm tệ, chị muốn mượn tất cả cùng một lúc nhưng lại không muốn em hỏi nguyên nhân, như vậy cũng quá vô lý. Chúng ta là người thân, nếu em có thể giúp được, em chắc chắn sẽ giúp đỡ, nhưng hai trăm đồng tuyệt đối không được."

"Tiểu Sơn!"

Chị dâu Trương hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận, rồi lại trút giận lên chồng mình. Lúc trước để em chồng tách nhà dễ dàng như vậy, bây giờ đi nhờ nó! Nhưng chồng cô ta lại nói gì: "Đừng để cho người ngoài chê cười": "Náo loạn gây rắc rối, sẽ rất mất mặt" rồi gì mà "Em sẽ mang tiếng xấu". Tất cả đều là nhảm nhí! Tiền thật sự nằm trong tay rồi thì quan tâm lời người khác nói làm gì! Bây giờ thì tốt rồi, cô ta muốn mượn tiền còn phải ăn nói khép nép cầu xin đối phương, chồng cô ta một chữ cũng không dám đứng ra nói, nhút nhát! Đây là chuyện của một mình cô ta sao?

Cô ta cúi đầu uống một hơi nước, mứt cam chua ngọt rất ngon nhưng trong lòng cô ta đang chua chát nên miệng cũng thấy chua: "Cuộc sống của chú trôi qua tốt hơn, sống chết của anh trai và chị dâu chú cũng không thèm để vào mắt nữa."

Thụy Hoà nghe những lời như vậy cũng không để trong lòng mà chỉ hỏi: "Anh thì sao, sao anh ấy không đến?"

Mặt chị dâu Trương tái xanh lại. Cô ta nặng nề đặt chén xuống, nhìn chằm chằm vào Thụy Hoà: "Chú thật sự không cho mượn sao?"

Thụy Hòa vừa cầm giẻ lau phần nước bắn tung tóe trên bàn vừa nói: "Khi tách nhà, anh cả đưa cho em hai mươi đồng, mà em đã đưa tám phần tiền lương trong bốn tháng sau khi vào nhà máy làm cho anh cả rồi, trừ đi phần hao hụt mua lương thực, sau khi tách nhà ít nhất vẫn còn thừa lại một trăm đồng? Đây là tiền em kiếm được, em không rõ cha mẹ để lại nhiều hay ít tiền, dù sao lúc đó đều do anh em xử lý. Em không nói nhiều, càng không so đo tính toán nên chị dâu nghĩ em là kẻ dễ bắt nạt, sắp năm mới đến nơi rồi còn đến nhà em nói mấy lời vô nghĩa, đổ chậu nước bẩn này lên đầu em." Vừa nói, cậu vừa ngước mắt lên nhìn chị dâu Trương, trong mắt cậu là sự sắc bén mà chị dâu Trương chưa từng thấy bao giờ.

"Hay là bây giờ em ra ngoài khua chiêng gõ trống, mời bà con đến đây để mọi người phân xử thử xem, em đến cùng là thế nào mà không để ý sống chết của mấy người."

Chị dâu Trương thở hổn hển vì tức giận, nhìn em trai chồng đột nhiên mồm miệng trở nên lanh lẹ với vẻ hoài nghi: "Chú uy hϊếp tôi?"

"Chị dâu, là chị uy hϊếp em trước." Thụy Hoà đứng dậy: "Em phải giặt chăn màn rồi, nếu chị dâu không có việc gì nữa thì về trước đi."

Thấy chị dâu Trương tức giận đóng sầm cửa lại, Thụy Hòa không để ý mà lấy chăn màn ra giặt. Do hết lần này đến lần khác cậu đều rất dễ nói chuyện, chị dâu Trương lại tưởng rằng đã nắm chắc được cậu rồi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Mặc dù cậu không muốn làm ầm ĩ lên với thân nhân của nguyên chủ, càng không phải kiêng dè đó là anh trai của nguyên chủ mà chỉ là cậu không muốn gây rắc rối cho chính mình mà thôi. Cậu nhượng bộ khi tách nhà là do lúc đó cậu chỉ có một thân một mình, muốn thuận lợi tách nhà nên mới chấp nhận làm như vậy. Cậu không hối hận về cách làm lúc trước, nhưng điều đó không có nghĩa là hôm nay cậu cũng phải nhường.

Sự nhún nhường ngày trước chính là cơ sở để hôm nay cậu có thể tự tin khi cậu từ chối chị dâu Trương, mặc kệ là nói chuyện với ai cậu cũng đều có lý.

"Chỉ là, không biết bên chị dâu muốn mượn hai trăm đồng để làm gì?" Thụy Hòa nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra. Sau khi tách nhà, vì ở gần sát vách nên vẫn có thể nghe thấy những gì đang xảy ra bên cạnh, chẳng hạn như mua những món đồ nội thất lớn, sử dụng nhiều tiền khi bị bệnh,... Nhưng nhà Trương Đại Sơn không có bất kỳ động tĩnh nào về mấy vấn đề này. Trong tay Trương Đại Sơn có ít nhất một trăm đồng tiền tiết kiệm, bây giờ anh ta lại muốn mượn thêm hai trăm đồng, chẳng lẽ bọn họ định mua nhà sao?

"Tiểu Sơn?"

Thụy Hòa tỉnh táo lại, phát hiện Hứa Thái Hằng đã đến nên vội vàng mời người vào trong: "Anh ngồi xuống uống nước đi."

"Mứt cam lần này ngon hơn lần trước." Hứa Thái Hằng khen ngợi một câu, hai người bắt đầu buổi học.

Sau khi tiết học kết thúc, Hứa Thái Hằng nói rằng anh ấy sẽ kết hôn vào ngày hai mươi tám và mời Thụy Hòa tới ăn kẹo cưới. Tin tức này quá đột ngột!

"Anh sắp kết hôn rồi sao? Cô dâu là ai thế?"

"Là Khánh Nam, buổi trưa ngày hai mươi tám, tôi sẽ bày rượu ở ao nuôi cá bên cảng nhỏ, cậu nhất định phải đến đấy."

"Tôi nhất định sẽ đi!"

"Ngày mai tôi không tới được, mấy ngày này cậu làm ba đề thi này đi."

Tiễn Hứa Thái Hằng đi, Thụy Hòa bắt đầu đi tới đi lui quanh nhà. Ban đầu, cậu mua nửa cái bánh mè và nửa cái bánh đường nâu trong trấn, dự định làm quà năm mới cho Hứa Thái Hằng. Bây giờ đột nhiên nghe nói đối phương sắp kết hôn, món quà này trở nên quá đạm bạc. Hứa Thái Hằng dạy cậu thật sự rất tận tâm, nếu cậu không hiểu gì thì cứ hỏi, đối phương đều cẩn thận giải đáp cho cậu. Một năm qua, cậu tiến bộ nhanh chóng, giờ đã học được trình độ của lớp năm rồi, công lao của Hứa Thái Hằng thật sự không ít.

Cậu đặt hai gói đồ ăn vặt lên bàn, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên không có món quà nào khác để làm lễ vật mừng tân hôn cả. Lúc giữa năm, chị cả của Lý Đại Thủy là Lý Đại Mỹ kết hôn, cậu có đi ăn cưới. Khi đó người thân, bạn bè đều tặng vải, lọ tráng men hoặc bình thủy tinh, ga trải giường... Lúc đó cậu cũng tặng một cái bình thủy. Lần này Hứa Thái Hằng kết hôn, cậu định mua một cặp lọ tráng men in chữ song hỷ, cuối cùng cậu lại bỏ vào bao lì xì thêm năm đồng tiền mừng cưới, tính ra cũng không ít lắm.

Sau bữa tối, Thụy Hòa đến gặp Lý Đại Thủy để nói chuyện này, rủ đối phương cùng nhau ra ngoài. Lý Đại Thủy vỗ ngực đồng ý, cậu ấy thích nhất là ra ngoài chơi, bạn tốt không học bài nữa mà rủ cậu ấy đi chơi, đương nhiên cậu ấy thấy rất vui. "Cái tên Khánh Nam nghe rất quen, cậu có biết người này không Tiểu Sơn?"

Thụy Hòa lắc đầu: "Tôi mới nghe anh Hứa nói qua một lần, chỉ biết hai người họ đang tìm hiểu nhau."

Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Thủy đến gõ cửa nhà Thụy Hòa: "Tôi cũng cầm tiền đi, xem còn có thể mua được gì nữa không."

"Thím Tú Nga không nói gì sao?" Tiền của Lý Đại Thủy đều do thím Tú Nga giữ.

"Hầy! Mẹ tôi nói rằng đàn ông không thể ra ngoài tay không, làm cái gì cũng không tự tin, vì vậy đã cho tôi năm đồng! Bảo tôi tự xem mà mua, để ăn tết hay làm quà biếu họ hàng."

Hai người đi bộ đến thị trấn, trên đường đi nói chuyện phiếm, Lý Đại Thủy đã chủ động nói về đối tượng xem mắt của Hứa Thái Hằng. "Thật trùng hợp, mẹ tôi biết cô ấy, hóa ra là Trương Khánh Nam, cũng là người trong thôn chúng ta, sống ở cảng bên kia. Tôi nghe nói rằng cô ấy là con thứ tư trong nhà, trên có hai người chị gái, dưới có một đứa em trai."

Khu vực chính của thôn Thượng Mỹ tương đối tròn và đều đặn, nhưng một khu vực nhỏ kéo dài từ vị trí giáp với đường mỏ cũng là thôn Thượng Mỹ, và mảnh đất đó gần cảng, vì vậy nó thường được gọi là một góc cảng nhỏ.

Thụy Hòa chợt nhận ra: "Hóa ra là cảng nhỏ, chẳng trách tôi không có chút ấn tượng nào." Cậu không có người thân nào ở đó, vì vậy bình thường cũng không đến đấy làm gì.

"Đúng vậy! Tôi cũng không có ấn tượng gì, nhưng mẹ tôi đã từng gặp qua, bà ấy nói rằng cô ấy là một cô gái tốt, làm việc rất nhanh nhẹn, gọn gàng." Lý Đại Thủy cau mày: "Còn đẹp hay không thì mẹ tôi không nói, tôi thực sự sợ rằng sau này mẹ tôi sẽ tìm cho tôi một đối tượng làm việc siêu gọn gàng, nhưng lại trông giống như Mụ Dạ Xoa, tới lúc đó chắc tôi khóc chết mất."

"Đừng nói nhảm." Thụy Hòa không nhịn được gõ cậu ấy: "Tôi thấy thím nói đúng đấy. Có thể làm việc là tốt rồi, hai vợ chồng cùng nhau làm việc tích lũy vốn liếng, sau này sống một cuộc sống sung túc thì tốt biết bao, mặt đẹp thì có thể ăn hay có thể uống?"

Trước kia mẹ cậu cũng nói giống như vậy, chuẩn không sai một chữ.

Lấy vợ phải lấy vợ hiền.

Lý Đại Thủy hét lên một tiếng rồi che lỗ tai lại: "Sao cậu lại nói như vậy, chúng ta là anh em tốt đó, cậu phải đứng về phía tôi chứ..."

Thụy Hòa không nhịn được cười: "Đang trên đường kìa, mấy đứa bé bên đường cũng đang cười anh đó."

Hai người vừa nói vừa cười rồi đi vào thành phố, đi bộ hai tiếng liên tục cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thụy Hòa nhanh chóng mua hai chiếc lọ tráng men, nhưng khi cậu chuẩn bị rời đi, cậu trông thấy có một đám người tập trung ở trước một quầy hàng, chen chúc lẫn nhau.

"Thế nào, thế nào?"

"Có bán vải rách đầu! Không cần dùng phiếu vải!"

Nghe thấy cuộc trò chuyện của những người khác, ánh mắt của Thụy Hoà và Lý Đại Thủy sáng lên, bọn họ vội vàng chạy tới tranh mua. Phiếu vải quá ít ỏi! Nhà đông người làm sao đủ dùng? Ba năm mới, ba năm cũ, may may vá vá suốt ba năm thực sự không phải chuyện đùa. Quần áo dài mà Thụy Hòa đang mặc trên người bây giờ là đồ cũ của Trương Đại Sơn, năm nay nữa là đã mặc được bốn năm, ngắn đến mức không thể kéo dài, hỏng đến mức không thể may vá. Vì vậy Thụy Hòa đã mua một miếng vải bông dày mới để may quần áo mùa đông.

Đối với miếng vải bông mỏng mười hai thước mà cậu đã mua vào cuối năm ngoái, cậu đã đặc biệt đưa cho thím Tú Nga năm hào, nhờ thím ấy giúp cắt và may một chiếc quần, áo khoác và một chiếc quần đùi, tất cả đều được làm rộng một chút. Vải vụn còn lại cũng không nỡ vứt đi, giữ chúng lại để làm hai đôi giày mille-feuille và tiếp tục dùng làm miếng vá. Ban đầu cậu không nỡ sử dụng những tấm vải đó, nhưng năm nay làm việc quá bận rộn, việc di chuyển trúc và bện kiểu gì cũng sẽ làm hao mòn quần áo, mùa hè làm việc từ sáng đến tối, mồ hôi cũng thấm ướt quần áo, vì vậy cậu phải may quần áo mới.

Nghe nói Cửa hàng bách hóa thỉnh thoảng sẽ bán vải rách đầu, giá thấp không cần phiếu vải, nhưng Thụy Hòa chưa bao giờ có cơ hội mua kịp, lần này thật đúng là may mắn, nếu không mua một ít thì thật đáng tiếc.

Kết quả là, hai người thanh niên dáng người cao to, suýt chút nữa không thể chen qua những vị khách nữ kia! Thụy Hòa miễn cưỡng lấy được ba bó vải rách đầu và tiêu mất năm hào. Những miếng vải rách đầu được buộc lại với nhau bằng dây thừng, một bó dày bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, dài bằng lòng bàn tay và có màu sắc lộn xộn. Dù vậy, những khách hàng lấy được nó đều mỉm cười, họ chỉ cảm thấy rằng họ đã giành được một món hời lớn.

Thụy Hòa cũng rất vui, tấm chăn của cậu đã có nguyên liệu để vá lại, còn có thể làm vài đôi đế giày cho mùa xuân sang năm, mùa hè đeo giày thật sự rất phí. Ngoài ra, nếu cố gắng ghép lại thì cậu cũng có thể đổi một cái khăn mặt mới.

Lý Đại Thủy nói với vẻ mặt cay đắng: "Tôi chỉ lấy được một bó." Cậu ấy rất khỏe, chiều cao giống cha mẹ nên không cao lắm, khoảng 1,65 mét. Trong đám đông chen chúc có rất nhiều đồng chí nữ, Lý Đại Thủy không dám mạnh mẽ chen vào.

Mua được đầu vải rách là niềm vui ngoài ý muốn, chuyến đi mua sắm hôm nay coi như thành công mỹ mãn. Thụy Hòa và Lý Đại Thủy dự định quay trở lại thôn, nhưng họ không ngờ trên đường trở về lại nhìn thấy ai đó trong ngõ nhỏ đang bí mật bán quần áo.

"Anh trai có muốn mua quần áo không?"

Có một cô bé ở đầu ngõ, khi thấy họ đi ngang qua, thì cô bé chạy tới nhỏ giọng hỏi và giới thiệu: "Đó là quần áo từ Thượng Hải!"

Thượng Hải.

Thụy Hòa muốn nhìn quần áo đến từ thành phố lớn, Lý Đại Thủy cũng vậy, thế là hai người họ đi vào trong con ngõ nhỏ.