Tôn lão đại phấn khích bừng bừng bước vào phòng, chân trước chân sau vừa cham đất thì thình lình một bóng hình bé nhỏ liền lao tời ập vào người.
“Cha, người đã về.”
Tôn lão đại đứng ngây ngốc tại chỗ. Hắn nuôi nữ nhi này đã sáu năm, mặc dù nữ nhi đối với hắn cũng thân thiết nhưng từ trước tới nay nàng luôn nói năng dè dặt, chưa bao giờ lao vào ngực hắn như vậy.
“Cha, con rất nhớ người.”
Nàng là thật sự nhớ cha. Nếu như nói trên đời này còn có chút hơi ấm nào có thể làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của Tạ Ngọc Uyên thì đó chính là Tôn lão đại. Khi nàng thành quỷ điều không thể quên được cảnh tượng kiếp trước cha cầm gậy rít gào đuổi theo đánh Tôn lão nhị. Nàng càng không thể quên, lúc cha bị người ta nâng về, trong tay vẫn còn nắm chặt cây trâm vàng lúc người mua tặng nương.
Tôn lão đại vỗ vỗ sau lưng nữ nhi, ánh mắt quay sang nhìn Cao thị đang ngồi trên ghế, gương mặt sạm đen nhưng đôi mắt sáng ngời nhìn nương tử mình.
”A Uyên, con đi lấy nước cho cha rửa mặt đi.”
Tạ Ngọc Uyên rời khỏi l*иg ngực của cha, quay ra nhìn nương rồi lại nhìn cha mình, nở một nụ cười mãn nguyện nhất từ khi nàng trọng sinh đến nay.
Tôn lão đại chờ Tạ Ngọc Uyên rời đi liền tiến tới bên người Cao thị, nhếch miệng cười “ha…ha…”. Cao thị cũng học theo hắn nhếch miệng cười ngây ngô, lại giơ ra đôi tay trắng nõn xoa xoa mặt hắn vài cái.
Tôn lão đại nhìn trái nhìn phải, không thấy ai liền cúi đầu xuống hôn ‘bẹp’ nàng một cái.
Cao thị lại học theo, nhón nhón mũi chân hôn hắn nhưng lại hôn phải một thân hôi hám đầy tro bụi, nàng tức giận tới lông mày, mũi, miệng đều nhíu chặt. Sau đó hờn dỗi, dậm chân mà quay mặt đi.
Khi Tạ Ngọc Uyên bưng nước rửa mặt tiến vào, vừa thấy phụ thân đang dỗ nương, nàng hít sâu một hơi để che kín cảm xúc, nói : “Cha, cha rửa mặt đi.”
Tôn lão đại đã rửa mặt ba lần, nước rửa ra đều là một màu đen của tro bụi.
Lúc bưng chậu ra tới gian ngoài, khóe mắt nhìn thấy cạnh cửa sổ có bóng người đứng lấp ló liền nhanh tay đem nước rửa mặt hất mạnh qua đó.
Tôn lão nương đứng đó không hề phát giác chuyện sắp xảy ra, nháy mắt liền bị nước hắt ướt hết, tiết trời đang mùa đông, bị gió lạnh thổi qua làm bà ta lạnh tới run cầm cập.
Tạ Ngọc Uyên hắt nước xong, giả bộ kinh hoảng, gấp gáp tiến đến : “Tổ mẫu, sao người lại đứng chỗ này ? Xin lỗi người, con thực sự không nhìn thấy người đang đứng đây.”
Tôn lão nương phun ra nửa miệng nước đen ngòm, trong lòng hận không thể tiến lên đem tiểu tiện nhân này rút gân lột da. Trên mặt lại nở nụ cười coi còn xấu hơn khóc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenhdt.com @yan06, vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch!]
“Phụ thân ngươi đi từ nửa đêm, giờ nhất định đã đói bụng, ta tới kêu cha ngươi qua ăn sáng.”
“Cha, tổ mẫu qua kêu người đi ăn sáng.”
Tôn lão nương sợ bị nhi tử nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện giờ của mình liền nhanh chân chạy đi.
Như đang cố tình, Tạ Ngọc Uyên trước sau không biết sống chết liền hô to : “Tổ mẫu, sau này muốn gnhe cha mẹ ta nói chuyện liền đi vào phòng quang minh chính đại nghe, người đừng đứng ngoài cửa sổ, bên ngoài lạnh lắm.”
Tôn lão nương nghe vậy thiếu chút muốn thổ huyết, trong lòng mắng “tiểu tiện nhân” rồi chạy trối chết.
Lúc này, một bàn tay to khỏe đặt lên vai Tạ Ngọc Uyên, nàng ngẩng mặt lên cười với cha. Sắc mặt Tôn lão đại đột nhiên trầm xuống : “Là ai đánh vào mặt con ?”
Tạ Ngọc Uyên vội vàng quay mặt đi, cúi đầu, than thể run run một cái, nói : “Là…..là do con tự mình đánh vào.”
Tôn lão đại tràn đầy kinh ngạc.
“Phụ thân, người hiếm khi mới về, đừng bởi vì con mà khiến trong nhà lục đυ.c. Đi thôi cha, A Uyên sẽ tự mình phục vụ cơm sáng cho người.”
Nữ nhi càng nói, sắc mặt Tôn lão đại càng lạnh lẽo. Lúc cầm đũa lên không nhịn được mà nặng nề mở miệng : “Cha, nương, vết thương trên mặt A Uyên là ai đánh ?”
Lúc này vừa khéo Tạ Ngọc Uyên bưng cháo đi tới, nghe cha nhắc tới mình liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Người Tôn gia vừa thấy liền hít một hơi khí lạnh.
Nguyên bản má trái trắng nõn củaTạ Ngọc Uyên liền sưng giống như cái bánh bao đến nơi, trên đó còn in rõ năm cái dấu tay đỏ đỏ, không thừa không thiếu cái nào.
Tôn Lan Hoa mặt tái xanh vì sợ hãi. Cái tát nàng đánh ngày hôm qua, mới cách một ngày liền nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể ?
Tôn lão nương vội vàng giải thích : “Là nàng cùng nha đầu chết tiệt Lan Hoa kia đùa giỡn thôi. Lan Hoa, nhanh tới bồi tội với đại bá ngươi đi, về sau không được xuống tay nặng như vậy nữa.”
Đại bá, ta không phải cố ý đâu, hai người chúng ta chỉ là đang chơi đùa thôi.”
Tạ Ngọc Uyên bày ra dáng vẻ người hiền lành, cười cười nói : “Cha, người còn không tin, con đã nói là không có ai đánh con mà. Con đi đưa cháo cho nương ăn đây, người ăn nhiều một chút.”
Mới đi được hai bước, nàng liền kêu lên “Ai da” một tiếng.