Chương 7: Trở Về

Tôn Lan Hoa mười hai tuổi chạy đến, Tôn Phúc Quý thấy vậy âm dương quái khí liếc nhìn nàng, trợn trắng mắt rồi rời đi.

Tôn Lan Hoa không ăn được trứng gà từ tay ca ca mình liền xông tới trước mặt Tạ Ngọc Uyên, giơ tay tát mạnh xuống mặt nàng.

“Đồ rách nát, ngươi cùng nương ngươi kẻ điên kia giống nhau, sớm muộn gì cũng bán vào kỹ viện.”

Tạ Ngọc Uyên không tránh né, tự mình hứng trọn cái tát này. Một tát này hạ xuống cũng thật nặng, gương mặt trắng sứ của nàng sưng lên in rõ năm vết ngón tay hồng hồng trên đó.

Tôn lão nương nghe được động tĩnh sớm đã muốn chạy qua nhưng vẫn so với Tôn Lan Hoa chậm một bước.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn lão nương liền mắng tôn nữ : “Cái thứ vô dụng nhà ngươi, đại bá ngươi ngày mai liền về, để hắn nhìn thấy xem hắn có đánh chết ngươi không.”

“A, con quên mất.”

Tôn Lan Hoa lè lưỡi, bĩu môi với Tạ Ngọc Uyên sau đó phủi đít bước ra khỏi phòng bếp như chưa có chuyện gì.

Tôn lão nương quay đầu lại nhìn nàng, Tạ Ngọc Uyên vẻ mặt sợ hãi cúi đầu, nhẹ nhàng nói : “Tổ mẫu, người yên tâm, con sẽ không nói cho cha đâu.”

“Coi như ngươi biết điều.”

Tôn lão nương lại hừ lạnh một tiếng, nói : “Dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ chút.”

“Vâng”. Tạ Ngọc Uyên cụp mi rũ mắt lên tiếng.



Vừa dứt lời, âm thanh gào lên như heo bị chọc tiết của Lưu thị truyền đến : “Cái gì, phu quân ta bị tiêu chảy nặng, cái rắm nhà ngươi, đang yên đang lành làm sao có thể......A, đương gia sao đã trở về rồi?”

Tôn lão nương nghe nhi tử mình trở về liền như cơn gió chạy nhanh qua đó.

Tạ Ngọc Uyên chậm rãi ngẩng đầu, từ trong bếp lò gạt ra hai củ khoai đã nướng, cũng không sợ nóng liền nhét vào mỗi ống tay áo một củ rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua sân, ánh mắt liếc qua cửa nhị phòng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Chỗ bã đậu kia nàng đem nghiền thành phấn, sau đó chỉ thả một chút vào bát của tên cặn bã kia. Bữa sáng cả nhà ăn đều như nhau, mỗi hắn lại bị bệnh, ai cũng không hoài nghi đến nàng.

Nương, người chống mắt lên mà xem những kẻ đã từng vũ nhục người, ta sẽ từng bước từn bước chơi chết hắn.

………….

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenhdt.com @yan06, những nơi khác đăng đều là re up chưa xin phép!]

Tạ Ngọc Uyên chỉ hạ vừa đủ phân lượng bã đậu khiến Tôn lão nhị trong ngày nay toàn lo chạy đi nhà xí.

Một trận nối tiếp một trận, vật vã giày vò hắn tới khi mặt trời sắp xuống núi, cả người hắn mới mệt mỏi đến rã rời, nằm trên giường hữu khí vô lực rên hừ hừ giống như cẩu sắp chết.

Tôn lão nương sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới nhà bếp thắp ba nén hương, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu. Trong lòng nghĩ ngợi, tối qua là nàng bị bệnh, hôm nay liền tới phiên nhi tử, hay là do làm nhiều chuyện xấu gọi quỷ tới thật rồi?

.......

Một đêm này là đêm thoái mái nhất từ khi Ta Ngọc Uyên trọng sinh đến nay ngủ được yên bình, ngay cả ác mộng cũng không gặp.



Hôm sau, Tạ Ngọc Uyên như cũ thức dậy lúc trời vẫn tối đen rồi đi đến triền núi phía sau rừng trúc. Có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, nàng nhanh chóng đào ra được hai mấy hạt bã đậu.

Đây là thứ đồ không tốn ngân lượng mà có được, công hiệu lại đặc biệt tốt, là thứ tùy thân cần thiết để phòng bị.

Về đến nhà, nàng đã thấy Lưu thị đến phòng bếp làm việc. Hôm nay là ngày cha về, nàng ta có không vui đến mấy thì cũng phải giả vờ làm cái bộ dáng như hàng ngày vẫn làm vậy.

Trước kia, những lần cha về, Tạ Ngọc Uyên thấy Lưu thị như vậy còn tiến lên cùng làm với nàng ta. Nhưng lần này, nàng vứt cá giỏ tre sáng một bên, quay trở về phòng giúp nương trang điểm thay y phục.

Không bao lâu sau, Cao thị liền an an tĩnh tĩnh, tự nhiên mà ngồi ngay giữa nhà chính. Da trắng như tuyết, tóc đen như mun, hàng mi dài cong cong điểm trên đôi mắt sáng trong tựa như nước mùa thu, đoan trang mỹ lệ không sao tả xiết. Nếu như trong đôi mắt sáng trong kia không phải là con ngươi si ngốc, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy nàng là đương gia chủ mẫu của một gia đình phú quý nào đó.

Ai nói không phải chứ !

......Nhớ lại chuyện cũ, Tạ Ngọc Uyên chua xót trong lòng, trong mắt ánh lên một tia chế nhạo, cười lạnh rồi rất mau biến mất khỏi đáy mắt.

"Nương, cha sắp về đến nơi rồi."

Vừa dứt lời, ngoại cửa liền vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Một giọng nói trầm ấm vang lên : "Cha, nương, con về rồi đây."

"Lão đại về rồi, mau, mau vào nhà đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Tôn lão nương cười đến không thấy mặt trời, vẻ mặt nịnh nọt tiến đến.

Đại hán cao to chắc nịch mở miệng "ha...ha..." cười gượng vài tiếng liền nói : "Nương à, con đi đường cả đêm, hiện giờ khắp người toàn bụi đất, con về phòng rửa qua một chút, lập tức sẽ quay lại."

Tôn lão nương nhìn theo bóng lưng lão đại rời đi, vừa thấy lão đại bước chân vào cửa phòng mình, nụ cười treo trên mặt nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, bước nhẹ bước chân đi đến cửa sổ, đứng trộm ở vách tường nghe lén.