Lâm Phàm đã từng đăng kí nick Weibo, có điều rất lâu rồi không dùng, người theo dõi cũng không có mấy người.
Có điều theo Lâm Phàm, những điều này không phải là vấn đề, bản thân là người có thể tự học thành tài, không thể không nổi tiếng.
Sau đó Lâm Phàm mở app Weibo, đăng nhập mật khẩu tài khoản, sau đó xem fan của mình, tổng cộng chỉ có 35 người. Hơn nữa đây là lúc đó Lâm Phàm cùng đăng ký chéo Weibo với những người khác.
Nhìn vào tên nick Weibo: Phàm bất phàm nhân
Cái tên này tầm thường quá, đúng là sinh viên năm hai, có điều nghĩ cũng đúng. Bản thân hắn lúc đó vẫn đang học đại học, quả thực là sinh viên năm hai, sau đó không chút do dự bắt đầu đổi tên.
“Lâm đại sư bậc thầy bói toán.”
Lâm Phàm cảm thấy cái tên này không tồi, gần với chủ đề, chỉ cần không ngốc thì cơ bản chỉ cần nhìn là có thể hiểu, sau đó chú thích cũng được thay đổi.
“Trên biết kiếp trước, dưới biết kiếp này, hoành phi: Không gì không biết.”
Lâm Phàm rất hài lòng với tất cả, sau đó bắt đầu đăng bài đăng đầu tiên.
“Thần bói nhân gian, không gì không biết, thời gian xem bói miễn phí, để lại tên và sinh thần bát tự.”
Lâm Phàm gõ xong chữ cuối cùng, cảm thấy giống như vẫn còn thiếu thứ gì đó, sau đó lại bổ sung thêm một câu.
“Nếu như không chuẩn thì sẽ tôi livestream ăn phân.”
Lúc đó, Lâm Phàm hài lòng gật gật đầu, đây mới là hợp lý. Còn những người hắn đăng ký theo dõi trước đây, toàn bộ đều bỏ hết. Mặc kệ cho dù nói thế nào thì bây giờ bản thân cũng là thần bói nhân gian, đôi khi có chút lạnh lùng này vẫn nên có.
Nhất định phải để người khác chủ động theo dõi mình.
Sau đó Lâm Phàm từ trên mạng tải về một hình ảnh bát quái, để làm ảnh đại diện.
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phàm thoát Weibo.
Bây giờ chỉ lẳng lặng chờ đợi người có duyên.
Bốn giờ chiều.
Lâm Phàm ra quán đúng giờ.
Khi đến trường tiểu học Hồng Tinh, Lâm Phàm giống như một ngôi sao, lại lần nữa gây xôn xao.
Bây giờ bánh kếp của Lâm Phàm đối với những người dân xung quanh đây mà nói, chính là cực phẩm nhân gian, một ngày không ăn là không được. Bởi vậy có những người thích ăn bánh kếp đã thêm nhau vào Wechat và lập ra một nhóm Wechat, chỉ cần hàng quán của Lâm Phàm vừa mở thì lập tức mọi người trong nhóm đều biết.
“Thông báo trọng đại, ông chủ nhỏ mở quán rồi.”
“Mọi người có thời gian mau chóng đến đi, không nói nữa, tôi đi xếp hàng trước đây.”
…
Bây giờ Lâm Phàm hot như vậy đấy, chỉ một buổi sáng không mở hàng, sẽ khiến tất cả mọi người khó chịu.
“Tiểu tử nhà cậu hôm nay sao muộn vậy? Không phải là có người yêu rồi đấy chứ, tối qua mệt chứ gì, hihi.” Điền Thần Côn dâʍ đãиɠ cười nói, tỏ vẻ hiểu hắn.
“Đi đi.” Điền Thần Côn này có cảm tình với mình cao như thế, vừa nhìn đã thấy có suy nghĩ xấu xa, phải chú ý một chút, có điều Lâm Phàm nghĩ đến nghề bói toán, liền nói: “Điền Thần Côn, tối nay đừng vội đi, có chuyện muốn nói với ông.”
“Có chuyện gì, cậu không phải đối với ta có…” Quán hàng của Điền Thần Côn nằm ngay bên cạnh quán Lâm Phàm, buôn bán cũng được thúc đẩy lên, bây giờ giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy sự mờ ám.
“Cút cút…” Lâm Phàm không muốn nói thêm với Điền Thần Côn điều gì, tên tiểu quỷ này to như vậy, còn thô tục như vậy.
Những người dân này, cảm thấy hài lòng khi ăn được bánh kếp của Lâm Phàm, từng người trước quán nhỏ của Lâm Phàm cũng đều lộ ra biểu cảm ngượng ngùng.
“Soái ca, Wechat của anh là gì?”
Lúc Lâm Phàm cúi đầu bận rộn, truyền đến giọng trong trẻo của một cô em gái.
Lâm Phàm ngẩng đầu, cười ngạc nhiên, một cô em gái xinh đẹp, xem ra đây quả là miếng đất tốt, ngay cả gái cũng xinh đẹp như vậy.
Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, mình là người tùy tiện vậy sao?
“Làm gì?” Lâm Phàm lúc này giả bộ làm như một mỹ nam lạnh lùng.
“Uhm.” Hoắc Hàm sửng sốt, dường như là không nghĩ đến mình một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy mà lại chủ động xin Wechat của một người đàn ông, còn bị đối phương hỏi để làm gì.
Điều này với Hoắc Hàm xem ra là một chuyện không khoa học rồi.
“Soái ca thật lạnh lùng!” Hoắc Hàm có chút tức giận, tên này thực sự quá đáng ghét.
“Ừm,” Lâm Phàm thản nhiên gật gật đầu, biểu cảm thể hiện bản thân rất lạnh lùng.
“Cô gái, tôi có Wechat, tôi thêm cô.” Điền Thần Côn xuất hiện, đối với việc Lâm Phàm từ chối tàn nhẫn yêu cầu của một cô gái như vậy, quả thật như là muốn bị sét đánh.
“Ông đi ra.” Hoắc Hàm không đếm xỉa tới Điền Thần Côn, rồi quay về hướng Lâm Phàm: “Anh không cho đúng không?”
“Không cho.” Lâm Phàm nói.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Hàm tức giận đỏ bừng, sau đó ra chiêu lớn: “Anh nếu như không cho tôi, anh có tin… bây giờ tôi sẽ gọi anh là chồng của tôi, nói là anh nhẫn tâm vứt bỏ tôi.”
Lâm Phàm nhướng mày, chiêu này của em gái quá thâm rồi nha, có điều nói đến kế sách thì vẫn còn non và xanh lắm.
“Cô gái, cô có tin chỉ cần cô hô lên thì tôi sẽ hôn cô không.”
Vô lại, ai sợ ai chứ, không phải là cứng rắn một trận ư, có cái gì đâu phải sợ.