Chương 37: Tất cả đều là số mệnh (2)

“Ngày mai tôi gặp tai nạn rồi, còn trả tiền cái gì, ây da về nhà thôi.” Lão Trương vỗ đùi một cái, rời khỏi chỗ này.

Lâm Phàm thấy vậy chỉ lắc lắc đầu, cũng không muốn nói thêm nữa.

“Mọi người, nếu bản thân đã suy nghĩ xong rồi thì có thể bói một quẻ. Có điều, nếu như có lời nào không hay, mọi người cũng không nên buồn. Vận Mệnh của con người chính là như vậy, không phải ai cũng tốt, cũng không phải ai cũng xấu.Hôm nay tôi vừa chuẩn bị mở quán, mọi người đều là hàng xóm, vậy nên tôi sẽ xem miễn phí cho mọi người.” Lâm Phàm nói.

“Tiểu Phàm à, người ta xem bói đều là xem bát tự, sao cậu cái gì cũng không hỏi vậy?”

Xưng hô lúc này cũng đã thay đổi, trải qua một trận ầm ĩ như vậy, có người cũng không còn gọi là Lâm đại sư nữa.

“Cháu đây là xem bói qua tướng mạo. Xem bói có thể xem tướng mạo, chỉ tay, bát tự. Mà tướng mạo là do tâm sinh tướng, thiên địa dưỡng tâm.” Lâm Phàm nói, có điều đối với những người hàng xóm này mà nói, vẫn có chút nghe không hiểu.

“Lâm đại sư, ngày mai lão Trương sẽ gặp tai nạn sao?” Thím Chương hỏi.

Lâm Phàm chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Trong bách khoa toàn thư có ghi chép.

Tin thì có thể xoay chuyển, còn không tin thì là mệnh.

Sau đó có những người hàng xóm vì có việc mà rời đi, còn một số người vì không có việc gì, nên muốn ở lại xem tiểu Phàm xem bói cho mình như thế nào.

Có điều mỗi người mỗi mệnh, cũng không phải là đều có chuyện lớn.

Mà nếu như có chuyện, cũng là chuyện của vài năm, hay thậm chí là mười mấy năm sau.

Cho dù bây giờ nói ra, cũng vô dụng.

Ở đây trừ thím Chương với con trai thím ấy tin ra, những người còn lại cho dù nói với bọn họ, thì bọn họ cũng trước nhớ sau quên.

Thôi thì không nói nữa.

Lúc Lâm Phàm đang xem bói cho mấy người hàng xóm, ở trường tiểu học Hồng Tinh bỗng xảy ra chuyện.

Một đám người dân tụ tập quanh trường tiểu học Hồng Tinh.

“ Cậu chủ nhỏ hôm nay sao lại không đến vậy?”

“Ôi trời! Vội chết đi được, nếu không ăn được bánh kếp của ông chủ nhỏ, cả người đều khó chịu.”

“Sắp tám rưỡi rồi, ông chủ nhỏ vẫn chưa đến, đợi một chút nữa thì phải đi làm trễ mất thôi.”

Mỗi ngày, điều hạnh phúc nhất của những người dân này là ăn bánh kếp của Lâm Phàm.

Nhưng hôm nay Lâm Phàm vẫn chưa mở hàng, khiến mọi người nóng ruột.

Ở một ngã tư nào đó.

Lý Hiểu Thiên hôm nay cũng vui vẻ phơi phới, vì sáng nay nhận được lời khen từ lãnh đạo.

Bởi vì là chuyện hôm trước không tịch thu gian hàng của ông chủ nhỏ.

Bản thân chính là vì để người dân mua được đồ tốt, mới không tịch thu gian hàng đó.

Chỉ vì chuyện này, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn trên mạng cũng được rất nhiều cư dân mạng thích.

Sự cải thiện lớn này đã làm thay đổi hình ảnh của đội quản lý trật tự đô thị trong lòng người dân.

Lãnh đạo biết chuyện nên cũng khen ngợi anh ta một phen, ý nói anh ta làm tốt.

Lưu Hiểu Thiên bây giờ vẫn còn trẻ, cơ hội thăng chức còn rất lớn.

“Đội trưởng, ông chủ nhỏ hôm nay không mở quán.” Một người quản lý trật tự đô thị mặc thường phục vội vàng chạy về nói.

“Cái gì? Không mở quán?” Lý Hiểu Thiên nghe xong thì nhất thời kích động, anh ta đến đây chỉ là để ăn bánh kếp, nếu hắn không mở quán thì anh ta phải làm sao đây?

Chẳng lẽ hắn đã đổi địa điểm bán hàng ra chỗ khác rồi?

“Lên xe! Chúng ta đi chỗ khác xem xem, nói không chừng ông chủ nhỏ đổi gian hàng ra chỗ khác rồi.”

Không phải chỉ bọn họ đang chờ đợi.

Ngay cả những em gái của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ, cũng trông mong chờ đợi.

...

Hàng xóm đều đã giải tán, khiến Lâm Phàm có chút ngượng ngùng, thím Chương bận rộn đích thân giúp Lâm Phàm nấu một bữa trưa thịnh soạn.

Đây là bữa ăn ngon nhất mà Lâm Phàm từng ăn ở Thượng Hải.

“Nhân chi sơ, tính bản thiện, lòng biết ơn ai cũng có nha.” Lâm Phàm đương nhiên biết đây là thím Chương làm vậy là đang cảm ơn mình, vì vậy Lâm Phàm cũng thản nhiên tiếp nhận.

Lúc đầu, Lâm Phàm vẫn còn nghĩ xem bói là lừa gạt người khác, bây giờ biết xem bói có những loại lợi ích thật tuyệt vời thế này, trong lòng cũng rất vui.

Đặc biệt là người tin tưởng mình nhờ vậy thoát được một kiếp nạn, người ta quay lại cảm ơn mình, điều này làm cho nội tâm của Lâm Phàm thỏa mãn rất nhiều.

Ai mà không thích được khen ngợi khi còn trẻ chứ.

Đặc biệt là Lâm Phàm lăn lộn ở Thượng Hải đã lâu như vậy, nhưng không có chút thành tựu nào.

Điều này không thể nói là Lâm Phàm không cố gắng, chỉ có thể nói là vận khí quá kém.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn thời gian, mới một giờ chiều, cách giờ mở quán còn khá nhiều thời gian.

Lâm Phàm nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, lúc này nhìn thấy app Weibo trên điện thoại thì đột nhiên có ý nghĩ.

Bây giờ là thời đại công nghệ, cái gì cũng có thể đăng bán trên mạng, bây giờ nhiệm vụ của mình chính là trở thành Lâm đại sư được mọi người ngưỡng mộ, internet đúng là một nơi tốt.

Weibo này chính là nơi cư dân mạng thích nhất, chỉ cần bản thân có thể trở thành hot search trên Weibo, thì không phải là nổi tiếng rồi sao.