Chương 36: Tất cả đều là số mệnh (1)

“Tiểu Phàm, nhanh xem thử cho chúng tôi đi”.

“Xưng hô như thế nào đây, về sau gọi là Lâm đại sư hay gọi là tiểu Phàm”.

“Đúng rồi Lâm đại sư, Lâm đại sư là hàng xóm của chúng ta, mau xem cho chúng tôi đi”.

Thấy mọi người ồn ào như vậy, tự nhiên bản thân Lâm Phàm cảm thấy rất hưởng thụ.

Nhiệm vụ này chính là dành cho Lâm đại sư người mà mọi người ngưỡng mộ, nhanh thôi danh tiếng cũng từ đó mà đi lên.

Những hàng xóm này bình thường cũng không có chuyện gì xem cho bọn họ chút cũng được, chờ bọn họ đi ra ngoài thế nào cũng giúp mình giới thiệu cho xem.

“Được, không thành vấn đề, từng người một nào”.

Lâm Phàm vẫy tay, đã đến lúc thể hiện kỹ năng, biểu diễn năng lực chân chính rồi, lúc này mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn hạt dưa để ngồi nghe.

Những người hàng xóm xung quanh nhanh nhẹn di chuyển băng ghế nhỏ vây Lâm Phàm ở giữa.

Thím Chương cùng con trai đứng một bên, bọn họ không có chuyện gì nhưng cũng muốn xem xem bản lĩnh của Lâm Phàm. Việc bói toán này, vốn là điều thần thần bí bí.

Xã hội như ngày nay, mặc dù là thời đại khoa học kỹ thuật, nhưng vẫn còn có rất nhiều người vào những ngày trọng đại, sẽ tìm một thầy bói để bói một quẻ.

Vấn đề không phải là có bao nhiêu người tin vào điều này, mà là vì tìm được sự an ủi trong trái tim họ.

Mở đầu rất đơn giản, Lâm Phàm cảm thấy bản thân có cần phải phổ cập chút kiến thức cho mọi người. Nếu trong số đó có người nhận thức tốt, có thể đủ để hiểu một chút, thì bách khoa này cũng đáng giá.

“Môn Huyền học bói toán này, vào thời xuân thu gọi là Âm Dương ngũ hành học, sau này đến thời nhà Đường mới mở ra thịnh thế chân chính, hay có thể nói bói toán có từ thời nhà Đường. Trong thời kỳ đó, có một đại sư tên là Lý Hư Trung, ông ta sáng tạo ra “Tứ Trụ Pháp” cũng chính là tục ngữ tính bát tự."

Lâm Phàm thao thao bất tuyệt giảng giải, nhưng hàng xóm đều sững sờ nghe không hiểu, nói đến cuối cùng, quả nhiên đúng như Lâm Phàm dự đoán.

Không một ai hiểu cả, điểm bách khoa đều không có.

Lâm Phàm thở dài rồi nghĩ trong đầu, cuộc sống này, điểm bách khoa cũng khó kiếm được quá rồi.

“Tiểu… Lâm đại sư, chúng ta vẫn nên bói một quẻ đi, cậu nói như vậy chúng tôi cũng không hiểu.” Lão Trương vừa hút thuốc, vừa cười cười nói.

“Được thôi.”

Lâm Phàm nghiêm túc nhìn tướng mạo của lão Trương. Trong mắt người ngoài, đây chắc chắn là đang xem bói.

Có điều đối với những người hàng xóm này mà nói, bọn họ cũng chỉ là góp vui một chút mà thôi, còn tin hay không tin ấy à?

Nói thật, bọn họ cũng có chút không tin.

Điều huyền bí này, bình thường có thể nghe một chút nhưng sao có thể tin là thật được?

Bây giờ, mấy tên thầy bói đầu đường này đều nói những lời rỗng tuếch khiến người ta sửng sốt một chút, nhưng đều là những lời lẽ ba phải. Còn trong lòng thì nhất định đang tìm những lời hay ý đẹp hợp tâm ý.

Lúc này, cả một đời của lão Trương đều ở trong mắt của Lâm Phàm.

“Trương Quốc Dân, sáu mươi ba tuổi, chết năm tám mươi mốt tuổi,... hai giờ chiều ngày mười ba tháng 7 sẽ gặp một tai nạn nhỏ, do di chuyển hàng hóa mà bị đập vào chân dẫn đến gãy chân...”

Trong cuộc đời này của lão Trương thì không có việc gì lớn. Ngày mười ba tháng bảy này, không phải là ngày mai ư?

Có điều nghĩ đến quy định của bách khoa toàn thư, điều này không thể nói thẳng thừng như vậy được.

“Lão Trương, ngày mai ông sẽ gặp một tai nạn nhỏ, có điều sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng, không cần quá lo lắng.” Lâm Phàm thấy lão Trương lộ ra vẻ sợ hãi, cũng vội vàng trấn an.

“Tiểu Phàm, cậu không dọa tôi đấy chứ?” Lão Trương bị Lâm Phàm dọa cho một trận, mặc dù trong lòng không quá tin Lâm Phàm, nhưng vẫn có cảm giác mông lung.

“Ha ha.” Lâm Phàm cười cười: “Ngày mai đừng chuyển đồ gì là được rồi.”

“Chuyển đồ? Tôi có thể chuyển đồ gì cơ chứ.” Lão Trương nói.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, cười thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ, chỉ cần nhớ rõ lời ta nói hôm nay là được rồi.”

Hiện tại Lâm Phàm cũng không dám nói quá thẳng thắn, nếu không lỡ như bị đánh biến thành thiểu năng thì xong đời rồi.

Có điều Lâm Phàm nhìn ra, lão Trương hình như không tin vào hắn, có điều đối với Lâm Phàm mà nói, những gì nên nói thì bản thân đều đã nói. Trong số mệnh này nếu có thì cuối cùng cũng sẽ có. Bọn họ có thể tìm được quẻ bói cho mình thì đã là gặp được bước ngoặt rồi, còn tin hay không là do bọn họ, dù sao điều bản thân nên nói đều đã nói.

“Lão Trương, ông nghe thấy chưa, Lâm đại sư đã nói rồi, ngày mai ông phải chú ý một chút.”

Những người hàng xóm xung quanh bắt đầu ồn ào.

Lão Trương mặc kệ họ, nhưng trong lòng thực sự có chút không vui, mình làm sao có thể sẽ có tai nạn chứ, có điều đây đều là do mình yêu cầu xem. Tiểu Phàm hắn ta cũng chỉ là nói như vậy, chẳng lẽ còn có thể tức giận hay sao.

“Lão Trương, Lâm đại sư người ta đã xem cho ông rồi, trả tiền người ta đi.” Hàng xóm xung quanh thấy lão Trương chuẩn bị rời đi, cười nói.