Chương 35: Đã đến lúc thể hiện kỹ thuật chân chính

Nhưng mà Lâm Phàm càng nói như vậy thì đối với Thím Chương lại càng quan trọng.

Đêm qua khi ngủ bà cứ nghĩ mãi, nếu như Lâm Phàm không nhắc nhở bà thì những chuyện xảy ra sẽ thành như thế nào.

Càng nghĩ thì càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy thật khủng bố.

Lúc này, con trai Mao Trung Hưng của thím Chương mở miệng nói: “Tiểu Phàm chuyện hôm qua tôi thật sự xin lỗi cậu, nếu như mà cậu vẫn không vui thì cậu có thể đá lại tôi vài cái”.

Mao Trung Hưng thật tâm cám ơn Lâm Phàm, mạng sống của con gái đã được hắn gián tiếp cứu sống.

“Anh Mao đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm thôi. Hôm qua do tôi nói quá trực tiếp, là người khác thì cũng vậy thôi. Nếu có ai nói con gái mình không tốt thì họ nhất định cũng sẽ tức giận như vậy”.

Lúc Lâm Phàm xem mệnh cho Châu Châu thì cũng đã nhìn ra cha của Châu Châu là người như thế nào, không cần biết trước đây như thế nào nhưng hiện tại thì cũng đã tốt hơn, vậy có thể nói gì hơn đây.

Mọi chuyện đều đã qua rồi những chuyện đã qua thì xem như là quá khứ đi.

“Tiểu Phàm à! Chúng ta vào trong rồi nói đi, ở ngoài này nói chuyện cũng không hay”.

Hàng xóm xung quanh cũng tò mò họ cũng muốn xem thử Lâm Phàm rốt cuộc có những khả năng gì.

Thật là giỏi , đối với mọi người mà nói thì đó chính là thần thánh rồi.

Thượng tri năm trăm năm, hạ tri năm trăm năm.

Thật là thần bí!

Vốn dĩ Lâm Phàm muốn đi mở cửa hàng nhưng mà xem ra với tình hình này mà muốn đi mở cửa cũng không được rồi.

Lão Vương nhìn thấy nhiều người như vậy thì cũng tò mò.

“Lão Quý, mọi người đang làm gì vậy?” Lão Vương hiếu kỳ hỏi.

“Tới thăm tiểu Phàm đấy, tiểu Phàm rất là giỏi, chút nữa phải nhờ tiểu Phàm xem cho mới được”.

“Cậu ta....” Lão Vương khinh thường nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó nhướng mày khịt khịt mũi tỏ vẻ coi thường.

“Thím Chương, chuyện này không đúng, con làm sao mà nhận đồ của thím được”.

Thím Chương lúc này cứ lấy đồ trong tay nhét vào cho Lâm Phàm.

Có một con gà đã làm sạch, vài chai rượu với một số quà khác.

Nhìn ra đều là đồ tốt cũng cỡ vài nghìn tệ.

“Tiểu Phàm, nhận đi còn không thím Chương cũng không an tâm, con đối với nhà ta là đại ân đại đức, con đã cứu cả nhà của thím rồi đó”. Thím Chương nói.

Những gì thím Chương nói đều đúng, không có gì sai.

Nếu không có Lâm Phàm nhắc nhở thì Châu Châu cũng không còn trên cõi đời này nữa, mà cái nhà này cũng vì vậy sẽ không còn.

Lúc này tâm trạng của Lâm Phàm vô cùng tốt có một cảm giác thật sảng khoái.

Chỉ vì một lời nói của mình mà người ta đối với mình rất biết ơn, nào là cám ơn nào là tặng quà, so với việc bán bánh kếp thì càng sảng khoái hơn nhiều.

Lúc này Mao Trung Hưng mới lấy ra một cái phong bì đỏ nhét vào trong túi của Lâm Phàm.

“Anh Mao anh làm gì vậy? Không thể nhận được, em không nhận được đâu?” Lâm Phàm từ chối, ở đây có rượu còn có tiền nữa đều quá nhiều rồi.

“Tiểu Phàm! Cậu nhận lấy đi, nhà tôi không phải giàu sang phú quý gì, ít tiền này là tấm lòng của nhà tôi thôi thì xem như là tiền xem bói đi” Mặt của Mao Trung Hưng biểu lộ, nếu cậu không nhận thì chúng ta xem như không quen.

Cuối cùng không còn cách nào khác Lâm Phàm miễn cưỡng nhận lấy phong bì màu đỏ.

Nhưng mà trong lòng hắn khi nhận lấy phong bì thì vô cùng thoải mái, đây chính là số tiền mà hắn kiếm được bằng chính khả năng của bản thân.

Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, một nghìn tệ không nhiều nhưng cũng không ít.

Nó tốt hơn nhiều so với việc bán bánh kếp.

Lúc này lão Vương nhìn thấy Lâm Phạm được nhiều người vây quanh như vậy đâm lòng ghen ghét.

Không chỉ có quà mà còn có tiền trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Hừ, các người đều bị tên nhóc này lừa rồi, còn tưởng rằng hắn là thần tiên nữa chứ. Trên Thiên Kiều những người xem bói không phải là lừa bịp đấy thôi, cũng không biết có phải tên nhóc này mèo mù vớ được cá rán không, hay là do nó tự đi mở khí gas nữa”. Lão Vương ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Những lời như vậy mà cũng nói ra được nữa.

Ngay lúc Lâm Phàm muốn trút giận thì ngay bên cạnh đã có người động thủ.

Bụp!

Mao Trung Hưng ra tay rồi, hắn ta trực tiếp đá thẳng vào bụng của lão Vương.

“Vương Trung Minh, ông còn nói bậy tôi đây sẽ đập nát miệng của ông” Trước đây khi còn lăn lộn ngoài xã hội, Lão Vương rất sợ Mao Trung Hưng động thủ đánh người.

Qua nhiều năm như vậy vẫn chưa có quên được, cho nên bị đánh rồi cũng không dám mở miệng.

“Ông nhớ cho kỹ, tiểu Phàm chính là ân nhân của Mao Trung Hưng tôi, về sau còn dám nói bậy thì xem tôi thu thập ông như thế nào” Mao Trung Hưng tức giận nói.

“Thôi thôi đều là hàng xóm với nhau cả, đánh cú này xem như được rồi” Trong lòng Lâm Phàm vui như mở cờ, quả nhiên hôm qua đã nhìn thấy lão Vương bị đánh một trận, không phải là họa sát nhân là đây sao.

Lão Vương tức giận nhìn Lâm Phàm rồi quay lưng rời đi nhưng vừa đi tới cầu thang hắn đột nhiên bị trượt chân, mũi đập xuống đất máu chảy khắp nơi.

“Quả nhiên là máu me đầy mình”.

......