Chương 13: Tình Nguyện

Lúc đi chỉ mất có nữa tiếng đến lúc về lại mất đến hai tiếng, Kỷ Từ Nhiên thật sự phục sát đất tài năng lái xe của Cơ Hàn Uy.

Vì giả vờ nghiêng đầu ngủ đến tận hai tiếng nên cổ Kỷ Từ Nhiên gần như sắp trẹo qua một bên, cô vừa bấm chuống cửa vừa lấy tay xoa xoa sau gáy.

Cơ Hàn Uy ghim chặt ánh mắt lên người Kỷ Từ Nhiên, có chút không nỡ để cô cứ thế đi vào nhà Mạc Tinh Duyệt.

Gió thổi đến lay cành hoa giấy khẽ đung đưa, vài giọt nước sau cơn mưa đọng lại vì thế mà rơi xuống chỗ Mạc Tinh Duyệt đang ngồi. Anh lắc lắc đầu cho bay mấy giọt nước dính trên tóc, đúng lúc này bên cổng lại vang lên tiếng chuông.

Anh đứng dậy đi ra mở cửa, trong lòng tò mò không biết là ai lại đến vào giờ này.

Cánh cửa sắt đã phai màu sơn mở ra, Mạc Tinh Duyệt lập tức bắt gặp gương mặt xinh đẹp quen thuộc của Kỷ Từ Nhiên, môi mỏng cong lên tươi rói, giọng nói vui mừng vang bên tai: “Em về rồi.”

“Em…”

Mạc Tinh Duyệt ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, đáy lòng run rẩy xúc động.

Đã mấy năm rồi, Mạc Tinh Duyệt mới nghe được câu “Em về rồi” từ miệng Kỷ Từ Nhiên.

Trước đây, lúc anh đến Kỷ gia làm khách, Kỷ Từ Nhiên đi học về gặp anh liền cười lên như trăm hoa đua nỡ, câu cửa miệng luôn là “Em về rồi”, sau đó lại chạy nhào vào người anh, ôm một cái thân thiết rồi mới làm gì thì làm.

Trong một thoáng trôi qua, Mạc Tinh Duyệt đột nhiên quên mất mình đang ở đâu, ký ức cũ dập dờn trước mắt, anh vừa hoài niệm mà vừa hưởng thụ.

Nụ cười của Kỷ Từ Nhiên những năm tháng đó là thứ duy nhất khiến trái tim Mạc Tinh Duyệt xao động.

“Anh làm sao vậy?”

Mạc Tinh Duyệt còn đang ngơ ngác thất thần trong miền ký ức triền miên của quá khứ, đến mãi một lúc sau mới trở về hiện tại, vội vàng đẩy rộng cánh cửa.

“Em về sớm vậy, anh cứ tưởng đến tối em mới về. Mau vào nhà đi, ngoài này gió lạnh dễ cảm lắm!”

Mạc Tinh Duyệt đưa tay về phía Kỷ Từ Nhiên, ý định muốn dìu cô vào nhà, Kỷ Từ Nhiên tinh ý nhận ra, cô không từ chối, đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình vào lòng bàn tay to lớn của anh.

Khóe miệng Mạc Tinh Duyệt cong lên, trong mắt lộ ra vui vẻ, tay anh nắm lấy tay cô dịu dàng như đang nắm bảo vật quý giá nhất trên đời.

Hành động thân mật của hai người tất nhiên lọt vào tầm mắt Cơ Hàn Uy, hàng loạt trạng thái cảm xúc bao phủ lấy anh, vừa khó chịu, vừa ghen ghét vừa bất lực.

Cơ Hàn Uy khẽ ho một tiếng, thanh âm nặng nề: “Nhiên Nhiên, hôm sau anh lại đến.”

Mạc Tinh Duyệt theo tiếng người mà nâng tầm mắt nhìn về phía Cơ Hàn Uy, giọng nói lạnh lẽo: “Hôm nay làm phiền cậu chăm sóc cho Nhiên Nhiên nhiều rồi.”

“Không phiền.” Cơ Hàn Uy đáp trả lại bằng chất giọng tương tự, sau đó cố ý nhấn mạnh nói: “Tôi là chồng của Nhiên Nhiên, chăm sóc cho em ấy là việc tôi nên làm.”

Sắc mặt Mạc Tinh Duyệt không thay đổi, chỉ là trong tim anh nhói đau một chút nhưng rất nhanh hồi phục bởi vì Kỷ Từ Nhiên đột nhiên siết chặt tay anh, vô tư nói: “Chúng ta mau vào thôi.”

Tình huống hiện tại có hơi phức tạp, ánh mắt nhìn Cơ Hàn Uy của Mạc Tinh Duyệt chung quy vẫn không thấy được cái gì gọi là thiện cảm.

Còn Cơ Hàn Uy thì cố ý khıêυ khí©h, từng câu chữ nói ra đều nhắc cho Mạc Tinh Duyệt nhớ rõ, anh mới là chồng, mới là người Kỷ Từ Nhiên lựa chọn.

Kỷ Từ Nhiên không hy vọng nhìn thấy hai người này vì mình mà sức đầu mẻ trán, tranh đấu gay gắt, trong lòng càng sợ Mạc Tinh Duyệt sẽ buồn lòng vì những gì Cơ Hàn Uy vừa nói nên cố ý lên tiếng, phân tán sự chú ý của anh.

Mạc Tinh Duyệt xoa đầu cô, gật đầu ừ một tiếng, sau đó liếc mắt đến chỗ Cơ Hàn Uy, nói ngắn gọn: “Không tiễn.”

Cơ Hàn Uy nhíu mày nhìn cánh của khép chặt lại, mà Kỷ Từ Nhiên từ khi thấy Mạc Tinh Duyệt chẳng hề quay đầu nhìn anh một cái, cũng chẳng đáp lại lời anh.

Khắp người trỗi dậy cảm giác khó chịu không tưởng, ngoài ý muốn còn có chút đau lòng.

Đau lòng?

Ngữa mặt nhìn trời, Cơ Hàn Uy cười nhạo chính mình, đau lòng cái gì chứ?

Anh không yêu Kỷ Từ Nhiên, không yêu thì lấy đâu ra cái gọi là đau lòng?

Cơ Hàn Uy dứt khoát xoay người đi tới bên xe, dự định lái xe về Cơ thị giải quyết công chuyện nhưng lúc tay cầm mở cửa rồi thì lại không muốn rời đi.

Trút xuống một hơi thở nặng nề, Cơ Hàn Uy lấy trong xe ra một gói thuốc, chậm chạp làm một điếu, dáng người cao ráo dựa vào khung cửa xe, tầm mắt hướng về ngôi nhà Kỷ Từ Nhiên vừa đi vào.

Anh cứ đứng đó hút thuốc mãi đến lúc sau cũng chưa thấy rời đi.





Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Mạc Tinh Duyệt cứ thế tay trong tay cùng Kỷ Từ Nhiên đi vào trong nhà.

Mạc Tinh Duyệt dẫn cô đến ngồi trên sofa, anh dịu giọng hỏi Cơ Hàn Uy đã đưa cô đến những đâu, có làm ra điều gì khiến cô cảm thấy khó chịu không.

Giọng điệu và bộ dạng anh lúc này như cha già vặn hỏi con gái vừa đi chơi với bạn trai về, rất sợ tên bạn trai kia nhúng chàm bảo bối của anh.

Kỷ Từ Nhiên ném đá cái tôi đang gào thét muốn cười trong lòng, ngoài mặt ngoan hiền, ngây ngô kể hết tất cả lại cho anh nghe.

Ở bên cạnh Mạc Tinh Duyệt, cô luôn cảm thấy yên bình, an toàn. Hỏi thở trầm ổn trên người anh làm cô có cảm giác được che chở, được nuông chiều.

Trước đây, Kỷ Từ Nhiên đã luôn cảm thấy như vậy rồi, nhưng đáng tiếc, Kỷ Từ Nhiên của khi đó lại đánh chết cũng không thừa nhận cảm xúc của chính mình.

Kỷ Từ Nhiên kể đến đoạn gặp được Tưởng Vi cùng Khúc Viễn Ninh, hai hàng lông mày Mạc Tinh Duyệt đột nhiên nhíu chặt lại.

Tưởng Vi với Khúc Viễn Ninh lòng dạ đen tối như nhau, không phải là dạng người tốt lành gì. Cái này là do Kỷ Du Triệt nói cho Mạc Tnh Duyệt nghe.

Con người Mạc Tinh Duyệt không phiến diện, càng không tùy tiện đánh giá người khác qua lời nói nhưng anh tin bạn mình sẽ không vô cớ nói về hai người họ như vậy.

Anh lại càng sợ Kỷ Từ Nhiên sẽ bị người khác tổn hại nên tuyệt đối không muốn cô gặp hai người đó.

Kỷ Từ Nhiên không biết trong lòng Mạc Tinh Duyệt có bao nhiêu lo lắng, cứ vô tư kể tiếp.

Cũng may, Kỷ Từ Nhiên không giao tiếp với hai người kia nhiều nên Mạc Tinh Duyệt an tâm hơn, lén thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi ôn nhu mà cưng chiều hỏi cô có đói không.

Đói thì Kỷ Từ Nhiên không có đói, nhưng có một chuyện đáng quan ngại hơn cần giải quyết.

Tình hình hiện tại của cô rất chi là tình hình. Từ lúc vào nhà đến giờ, đã hơn nữa tiếng trò chuyện, Mạc Tinh Duyệt vẫn nắm chặt lấy tay cô không rời, mặc dù anh có đổi tư thế cầm nhưng nhất quyết không buông tay.

Nói sao ấy nhỉ? Kỷ Từ Nhiên cảm thấy ngượng. Vô cùng ngượng là đằng khác.

Kỷ Từ Nhiên 1.0 thề chết không yêu Mạc Tinh Duyệt, tất nhiên là cấm bản thân không được làm ra hành động thân mật với anh.

Còn Kỷ Từ Nhiên 4.0 sau khi dược chính mình thông não thì lại tự vả.

Nhìn xem, bây giờ cô đối với Mạc Tinh Duyệt ngay cả nữa điểm chán ghét cũng không có.

Ngượng ở đây chính là ngượng chết bản thân kiếp trước thì làm ra lắm trò hề lảng tránh, còn bây giờ lại giả mất trí cầu tiếp xúc.

Cảm giác tự vả chính mình…Kỷ Từ Nhiên nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là nên vui hay nên buồn.

Có thể là vừa khóc vừa cười thôi.

“Em khát nước.” Kỷ Từ Nhiên gãi gãi đầu, lấp lửng nói với Mạc tinh Duyệt.

Mạc Tinh Duyệt lập tức dùng giọng cưng chiều đáp: “Để anh đi rót nước.” Sau đó thì chạy lon ton vào bếp dưới ánh nhìn hài lòng của Kỷ Từ Nhiên.

Thật ra, Kỷ Từ Nhiên không có khát, có điều cô phải bịa cái cớ để Mạc Tinh Duyệt buông tay mình ra. Nếu không, rất có thể Mạc Tinh Duyệt sẽ nắm tay cô đến tối.

Mạc Tinh Duyệt vừa đem nước ra phòng khách cho Kỷ Từ Nhiên thì điện thoại trong túi quần reo lên, anh ân cần bảo cô nếu mệt thì lên phòng nghỉ ngơi không thì ngồi ở đây xem phim rồi mới ra ngoài vườn nghe điện thoại.

Hôm qua Mạc Tinh Duyệt có liên hệ với Kỷ gia tìm giúp anh một người giúp việc để lúc anh quay lại quân ngũ sẽ có người chăm sóc cho Kỷ Từ Nhiên.

Anh không tùy tiện thuê người bên ngoài vì không yên tâm, với lại anh không có kinh nghiệm tìm người, chỉ sợ tìm không đúng người sẽ không chăm sóc kỷ càng chu đáo cho Kỷ Từ Nhiên được.

Kỷ Du Triệt ở đầy dây bên kia nói: “Tớ tìm được người rồi, là cô Lệ Doãn.”

Mạc Tinh Duyệt nghe qua tên liền biết được người này là ai.

Cô Doãn là vυ" nuôi của Kỷ Du Triệt và Kỷ Từ Nhiên lúc nhỏ, hiện tại chỉ ở nhà không có việc làm, chồng cô là quản gia của Kỷ gia, Mạc Tinh Duyệt tất nhiên rất ưng thuận với lựa chọn của bạn mình.

“Bao giờ cô ấy đến?”

“Ngày mai cô ấy sẽ qua nhà cậu, tớ với Khương Tiếu cũng đến thăm Tiểu Nhiên.”

Kỷ Du Triệt ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Tiểu Nhiên có làm phiền cậu không?”

Mạc Tinh Duyệt mỉm cười, giọng điệu thoải mái đáp: “Không phiền, cho dù có phiền cũng không sao.”

“Cậu...như vậy có sao không? Tớ chỉ sợ sao khi em ấy lấy lại trí nhớ thì…” Kỷ Du Triệt ngừng lại một chút thở dài, sau đó không đành lòng mà nói: “Cậu cũng biết rồi đó, em ấy sẽ lại làm cậu bị tổn thương.”



Mạc Tinh Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời thoáng đãng sau cơn mưa, bình thản đáp: “Tớ tình nguyện.”

Tình nguyện chịu tổn thương, tình nguyện để đau khổ chua xót giày vò. Cũng tình nguyện ở bên Kỷ Từ Nhiên khi cô cần đến mình vô điều kiện.

Kỷ Du Triệt im lặng hồi lâu mới nói lảng qua chuyện khác rồi cúp máy. Mạc Tinh Duyệt đã muốn vậy, ai khuyên can cũng vô ích.

Từ khi Kỷ Từ Nhiên mất trí nhớ từ năm mười lăm tuổi cho đến nay, Mạc Tinh Duyệt chỉ vì hai chữ “tình nguyện” đó mà âm thầm ở bên em gái anh, có bao nhiêu bóng hồng đưa đẩy cùng từ chối sạch.

Đột nhiên, Kỷ Du Triệt thấy có lỗi với Mạc gia thay cho em gái mình. Mạc gia đến đời này mà không có người nối dõi thì chỉ biết nắm tóc Kỷ Từ Nhiên mà hỏi tội thôi.

Mạc Tinh Duyệt định cất điện thoại đi vào trong nhà thì lại có một cuộc gọi khác gọi đến.

Anh nhìn dãy số lạ trên màn hình, đoán thầm là số của người giao hàng, bắt máy lên nghe, quả nhiên là như vậy.

Vì trong nhà hết đồ ăn vặt nên Mạc Tinh Duyệt lên mạng đặt ít bánh sữa chua cho Kỷ Từ Nhiên, từ nhỏ đến lớn, trải qua hai lần mất trí nhớ, Kỷ Từ Nhiên vẫn thích ăn loại bánh này nhất.

Người giao hàng bảo đã đến trước cổng nhà, anh nói cậu đợi một chút rồi vội vàng chạy vào nhà lấy ví tiền.

Kỷ Từ Nhiên nằm dài trên sô pha xem một bộ phim truyền hình dài tập thì thấy Mạc Tinh Duyệt vọt vào nhà, chạy như bay lên lầu rồi lại gấp gáp trở xuống.

Cô tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Mạc Tinh Duyệt nghe cô hỏi thì dừng lại ngay cửa, mặt mày tươi cười đáp: “Anh mua bánh cho em, bây giờ họ giao tới rồi.”

Dứt lời thì thân hình cao lớn của anh cũng mất hút sau cánh cửa, Kỷ Từ Nhiên nhịn không được phì cười.

Bình thường nhìn Mạc Tinh Duyệt trầm ổn khác người, hoàn toàn không ngờ tới anh cũng có bộ dạng gấp gáp như vậy khi nhận hàng online.

Có chút đáng yêu!

Mạc Tinh Duyệt mở cổng đi ra liền thấy được cậu giao hàng đang đứng đợi sẵn, ngoài ý muốn còn thấy được một người thật sự không muốn thấy.

Cơ Hàn Uy cũng nhìn thấy Mạc Tinh Duyệt, phát hiện ra đối phương dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn mình nhưng không để tâm, vẫn thản nhiên tựa người vào khung cửa xe mà hút thuốc.

Nhận hàng xong, Mạc Tinh Duyệt đợi cậu giao hàng đi khuất thì ôm hộp bánh xoay người đi về phía Cơ Hàn Uy đang đứng.

Mạc Tinh Duyệt tới gần, chưa kịp lên tiếng thì Cơ Hàn Uy đã hỏi: “Mua cho Nhiên Nhiên?”

Tầm mắt Cơ Hàn Uy dừng trên hộp bánh trong tay Mạc Tinh Duyệt, là bánh sữa chua, loại bánh Kỷ Từ Nhiên thích ăn nhất.

Chẳng lẽ anh ta dùng loại bánh này để dụ dỗ Kỷ Từ Nhiên ở bên mình?

Mạc Tinh Duyệt không trả lời vấn đề đối phương hỏi mà trực tiếp nói qua chuyện khác: “Chỗ này cấm đỗ xe.”

Sau đó anh còn tốt bụng chỉ tay về phía bảng báo hiệu cấm đổ xe ở gần đó cho Cơ Hàn Uy thấy.

Tầm mắt của Cơ Hàn Uy nhìn theo hướng chỉ tay của Mạc Tinh Duyệt, phát hiện ra thật sự là chỗ này cấm đổ xe mới bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn đã nhắc nhỡ.”

Mạc Tinh Duyệt cố ý đáp lại: “Không nhận nổi.”

Câu này của anh làm cả người Cơ Hàn Uy cứng ngắc, hai hàng lông mày khẽ nhíu.

Không nhận nổi hay chính xác là không có lý do gì để nhận, Mạc Tinh Duyệt tốt bụng nhắc nhỡ chẳng qua chỉ muốn đuổi Cơ Hàn Uy đi.

Cảm ơn thì không cần, mau mau cút lẹ cho người khác đỡ ngứa con mắt.

Cơ Hàn Uy là người thông minh tất nhiên tự đoán được hàm ý sâu xa trong lời nói của đối phương, hai mắt chợt đen lại.

“Đừng đắc ý, Nhiên Nhiên sẽ sớm nhớ lại thôi.”

“Vậy sao?”

Khóe môi Mạc Tinh Duyệt hơi cong lên, ánh mắt khıêυ khí©h, lấp lửng nói ra một câu sau đó ôm hộp bánh quay đầu bỏ đi.

Cơ Hàn Uy giương mắt nhìn bóng lưng Mạc Tinh Duyệt khuất sau cánh cửa màu đỏ, trong mắt lộ ra vẻ thầm trầm, tâm tình bất định.

Một lúc sau, Cơ Hàn Uy mới xoay người lên xe, nhấn chân ga rời đi.

Cánh cửa màu đỏ he hé mở ra, Mạc Tinh Duyệt nhoài người nhìn theo chiếc xe ô tô đã đi xa, nụ cười trên môi càng thêm sâu.