Chương 25

Lý Trường Minh và thuộc hạ thân tín đều ra sức khuyên nhũ Tề Diễm đứng ra dẫn dắt mọi người lật đổ Tề Chính, Tề Diễm đều bỏ ngoài tai.

Nhìn tiểu nhân nhi hết mực quan tâm, săn sóc, bôi thuốc cho mình, Tề Diễm cảm thấy những gì hắn trả giá đều xứng đáng. Chỉ cần có nàng là đủ, thiên hạ không có hắn vẫn trường tồn mà thôi.

“Sư phụ, người uống thuốc cho mau khỏe” Tố Tố ân cần bưng thuốc đút cho y.

Tề Diễm tham luyến giây phút này. Bây giờ, hắn cứ như sống lại thời gian được bình yên trong gian phòng kỹ cũ kia. Tề Diễm chợt nhớ hắn từng dùng biết bao chiêu trò để Diệp Tố Tố hầu hạ mình. Y muốn thử lại xem sao.

“Nóng quá!” Tề Diễm nhăn mặt.

Sao lại nóng được? Nàng thổi kỹ lắm rồi mà! Tố Tố đưa lưỡi nếm thử, không hề nóng như y nói.

“Sư phụ, đâu có nóng!” Tố Tố đưa qua một lần nữa.

“Đắng quá!”

“Sư phụ, người đâu còn là hài tử, sau lại sợ đắng!”

“Ta không biết, tóm lại ta không thể uống được!” Tề Diễm giở trò.

“Vậy người muốn thế nào mới chịu uống?” Tố Tố phải dỗ y uống thuốc mới mau khỏe được.

“Con đút bằng miệng cho ta!” Tề Diễm quẹt tay lên môi nàng.

Tề Diễm sao lại trở nên nham nhở vậy chứ. Tố Tố ngượng ngùng, ngậm một ngụm trong miệng rồi từ từ tiến sát tới môi Tề Diễm. Cánh môi cong lên đầy hứng thú, ôm eo nàng, há miệng uống sạch thuốc trong miệng nàng, tiện thể trao nàng nụ hôn kéo dài. Tố Tố không dám đánh lên người, sợ y bị thương, mặc y ăn miệng mình.

“Sư phụ, người đàng hoàng chút đi!” Sao y lại trở tính trở nên thế này.

“Không phải ta uống còn gì. Tiếp tục nào!” Tề Diễm há miệng đón đợi.

Tố Tố lườm y, bất đắc dĩ, dùng miệng bón sạch chén thuốc, bị Tề Diễm hôn đến mức thở không ra hơi. Uống hết chén thuốc, Tề Diễm không yên phận, ôm chặt nàng, vừa hôn vừa sờ nắn ngực nàng.

“Sư phụ…sư phụ…” Hắn đang bị thương, sao có thể thân mật được.

“Tố Tố, vi sư khó chịu!”

“Người khó chịu ở đâu?” Tố Tố lo lắng hỏi han.

Tề Diễm bắt lấy tay nàng đặt nơi hạ bộ của mình. Lòng bàn tay bỗng nóng rực lên. Từng cử chỉ dâng lên ham muốn trong nàng. Môi lưỡi liếʍ lát vành tai, cần cổ, tay ra sức nhào nặn trước ngực. Hắn vân ve đầu núm kí©h thí©ɧ nàng rạo rực. Nàng trở nên lóng ngóng, suy nhuyễn trong vòng tay Tề Diễm. Lão nhân như hắn kỹ xảo và miệng lưỡi vẫn lợi hại như xưa. Có khi chỉ vì yêu hắn mà nàng mới cam tâm tình nguyện để mặc y chơi đùa.

“Tố Tố, xoa cho vi sư”

Tố Tố ngoan ngoãn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nhô cao trong đũng quần, chuyên tâm vuốt ve lên xuống

“Ưm…Tố Tố…con thật giỏi!”

Tề Diễm kéo áo, để đầu vùi sâu vào ngực nàng hôn liếʍ không ngừng nghỉ. Tay luồn vào hạ khố, mơn trớn tiểu huyệt.

“Sư phụ…ưm…a…”

“Tố Tố, con có thích không?”

“Đồ nhi thực thích!” Nàng thành thật đáp, không chút né tránh.

Tề Diễm hài lòng, tiếp tục làm nàng sung sướиɠ. Tay Tố Tố vẫn nắm chặt côn ŧᏂịŧ Tề Diễm. Đến khi nàng đạt cao trào, tiết ra toàn bộ trong tay y.

“Tố Tố, con dùng miệng giúp vi sư được không?” Nàng sướиɠ rồi mà hắn vẫn chưa một chút xi nhê. Nếu không ngại còn vết thương trên lưng, Tề Diễm đã đè nàng ra mà đâm vào.

Tố Tố thực ngoan, quỳ gối, khom lưng, kéo quần y xuống, nhìn ngắm côn ŧᏂịŧ hiên ngang đầy sức sống. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy, đưa lưỡi liếʍ duyệt không chừa một chỗ nào. Miệng lưỡi trơn mềm làm Tề Diễm sướиɠ đến bức người.

“Sư phụ, người thích không?” Tố Tố học theo, nâng ánh mắt dụ tình hỏi y.

“Tố Tố mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ vi sư thật thích. Tố Tố có hài lòng tiểu đệ của vi sư không?” Tề Diễm vừa hỏi vừa đưa tay vuốt ve bộ ngực đang đổ xuống của nàng.

“Đồ nhi hài lòng! Cây gậy của sư phụ vừa to vừa dài, đâm vào bên dưới đồ nhi thật sảng khoái”

Không ngờ đồ nhi lại buông mấy lời kí©h thí©ɧ làm bên dưới Tề Diễm trướng lên vài vòng. Y luồng tay vào tóc nàng, đem đầu nàng lún sâu vào hạ bộ của mình.

“Tố Tố, mυ"ŧ chặt vi sư. Vi sư sắp bắn ra!”

“Ưm…ưm…” Tố Tố khó khăn ngậm mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ căng phồng trong miệng, nhưng nàng muốn y được thỏa mãn nên vì y, nàng gắng chịu đựng.

“Hà…hà…hự…hự…” Tề Diễm nâng mông, dúi côn ŧᏂịŧ vào sâu miệng Tố Tố. Nàng nhiệt tình mυ"ŧ chặt làm y sung sướиɠ bắn ra hết thảy.

Thấy Tố Tố nuốt xuống toàn bộ, tâm tư Tề Diễm khó nói thành lời. Diệp Tố Tố không bao giờ chịu nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y, đồ nhi lại vì hắn mà nuốt trọn. Y đưa tay lau sạch miệng cho nàng, ôm nàng vào lòng, vuốt ve.

“Tố Tố, vi sư thật hạnh phúc. Từ giờ chúng ta thoái ẩn giang hồ, cùng nhau an nhiên sống hết phần đời còn lại được không?” Tề Diễm tâm tình.

Hai kiếp lãng phí vì những tranh đấu, hơn thua. Nàng sao lại không muốn cùng hắn rũ bỏ bụi trần, nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy, bốn bể là nhà. Nhưng Tề Diễm không hoàn thành sứ mạng lật đổ ngai vàng, thế giới này sẽ sụp đổ. Cả nàng và hắn sẽ không thể sống an yên đến hết đời được. Nàng không thể để điều đó xảy ra.

“Sư phụ muốn thế nào, đồ nhi sẽ nghe theo! Đợi người khỏe hẳn, chúng ta rời xa tất cả. Đồ nhi biết một nơi thanh bình, tránh xa thị phi, còn tốt hơn cả Thiên Ý Trúc” Tố Tố nhỏm dậy, ánh mắt thân thiết nhìn y.

“Có nơi còn hơn Thiên Ý Trúc sao?” Tề Diễm vuốt tóc nàng hỏi lại.

“Phải, vài năm về trước đồ nhi vô tình đi ngang qua đó. Đồ nhi dẫn người tới đó, chắc chắn người sẽ rất thích” Tố Tố hồ hởi.

Tề Diễm ôm nàng vào lòng. Đồ nhi không hùa theo bọn họ khuyên hắn khởi binh, lật đổ chính quyền. Được, hắn cùng nàng chạy trốn đến chân trời gốc bể.

Sau khi Tề Diễm hoàn toàn khỏe hẳn, Dược Hoa Thánh Y rời khỏi Ưng Châu. Tạ Bách Niên và Phong Thanh Dương đã rời đi từ rất sớm. Kỳ Ảnh Cửu Vệ theo lệnh Tề Diễm, ở lại Ưng Châu. Hắn cùng Tố Tố rời đi.

Hai người rong ruổi trên ngựa vài ngày rồi dừng chân trước một tiểu trấn. Tấm cổng chào đề bốn chữ “Quy Lai Khứ Hồi”, quay về lại hồi ức. Hai bên đường tiến vào trấn là dãy ruộng bay thẳng cánh, đồng lúa đang mùa trổ bông vàng ươm một màu. Tiến vào trấn, người dân sung túc, mặt mày ai nầy đều phúc hậu, phát tướng. Đứng trước một nhà trọ, được sơn sửa, trùng tu trở nên bế thế, khang trang. Bảng tên nhà trọ khắc dòng chữ màu đỏ “Tề Tề Tửu”, giống vần đầu trong tên của hai người.

Tề Diễm nhìn một loạt sự đổi khác ở nơi đây, trong lòng thoáng kinh ngạc. Đồ nhi sao lại đưa y tới nơi này?

“Sư phụ, nơi đây trước kia chỉ là một tiểu trấn hoang vu, dân cư thưa thớt. Đặc biệt mảnh đất ở đây bạc ngàn lại bị bỏ hoang, khô cằn, không ai khai phá. Thiết nghĩ có phải vì hoàng đế bây giờ không chăm lo cho dân, bỏ mặc dân chúng lầm than, quan lại khắp nơi đều tham ô, hối lộ, đút khoét ngân khô. Tiền cống nạp, thuế má nặng nề, người dân đến bửa ăn còn không no đủ, nói gì đến an cư lạc nghiệp. Đồ nhi chỉ có thể góp chút công sức, khôi phục lại nơi đây. Nhưng nhìn xa ra khắp giang sơn rộng lớn, còn có rất nhiều nơi như vậy. Một mình đồ nhi không thể tích gió thành bão. Năm xưa, có một người nam nhi chí khí ngút trời, sinh ra mang số mệnh đế vương. Người từng bước xây dựng thế lực, đến cả hạnh phúc riêng tư cũng hy sinh. Đồ nhi thật sự không muốn nhìn một nam tử hán như vậy lại chịu kiếm quý bọc trong vỏ cũ”

Nữ tử dùng lời lẽ nhẹ nhàng, gợi nhắc cho y về những tham vọng, hoài bão, về những gánh vác, trách nhiệm trên vai một người mang trong mình sứ mệnh, vận mệnh của đất nước. Tề Diễm sững lặng nhìn đồ nhi. Nàng khác hoàn toàn Diệp Tố Tố, tại sao hình ảnh hai người như đang chập một trước mắt y.

“Tố Tố, con…” Tề Diễm ngập ngừng, trong lòng muôn vàn bâng khuâng.

“Sư phụ, con muốn đến một lúc thích hợp sẽ nắm tay cùng người đi khắp thế gian, cùng ngắm nhìn giang sơn yên bình, quốc thái dân an. Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ không thể sống vì bản thân mình” Kiếp trước Tề Diễm không thể sống cho bản thân mình, kiếp này Tố Tố không thể ích kỷ giữ y cho riêng mình.

Mái tóc cột sau đầu, tóc mai bay tán loạn, làn váy đỏ tung bay trong gió. Một nữ tử mảnh mai, nhỏ nhắn lại chứa đựng một nguồn năng lượng vô vàn, lan tỏa, khích lệ hào khí xung quanh. Nàng chính là đại biểu cho nhiệt huyết tuổi trẻ của y khi xưa. Đồ nhi của y hiểu đạo lý như vậy, y thân là người mang trọng trách, sao có thể chối bỏ, trốn chạy. Y đã trốn chạy một lần, vào lúc y tuyệt vọng nhất. Lại chính vào giây phút y bị nhấn chìm trong làn nước băng giá, đồ nhi đã đưa tay, kéo y vực dậy. Đồ nhi được an bài bên y, từng chút một sưởi ấm con tim, đem mạch đập trở về tim hắn. Tề Diễm nhắm mắt, siết lòng bàn tay, rồi thả lỏng… y đã hạ quyết tâm.

Hai người trở về Ưng Châu, tập hợp nghĩa quân khắp nơi, chuẩn bị mưu đồ đảo chính. Trong lúc Tề Diễm bận rộn quân sự, Tố Tố cần phải đi làm một việc.

Đại hội võ lâm, năm năm diễn ra một lần. Tố Tố đợi ngày này đã mười sáu năm rồi. Tạ Bách Niên hiện đang là võ lâm minh chủ. Bất kỳ ai muốn dành danh hiệu này phải đánh bại được y. Tố Tố ghi danh, loại bỏ từng đối thủ để tranh quyền thách đấu đương kim võ lâm minh chủ. Trận tranh hùng cuối cùng sắp bắt đầu.

Nữ tử mang mạn đen, đầu đội ô che khuất mặt, đang sẵn sàng đứng trên lôi đài, ứng chiến Võ Lâm Minh Chủ. Tạ Bách Niên từ đài cao chủ tọa phóng xuống lôi đài. Tiếng trống vang lên dồn dập, báo hiệu trận quyết tử sắp sửa xảy ra. Hai người giao đấu bằng mắt, đánh giá đối phương. Để tránh bị Tạ Bách Niên phát giác, Tố Tố sử dụng võ học mà nàng luyện được trong những năm hành tẩu giang hồ. Tạ Bách Niên có chết cũng không ngờ rằng nhi nữ của mình kế thừa căn cốt, thông tư võ học thiên bẩm, đã luyện thành không biết bao nhiêu võ học thất truyền.

Mới đầu nàng sử dụng chiêu thức giang hồ mà nàng học được nhưng đối với người từng trải qua bao trận đấu như Tạ Bách Niên, mấy môn võ này đều bị y nắm rõ. Tạ Bách Niên quả không hổ danh Võ Lâm Minh Chủ. Tố Tố không thể kéo dài, liền tung ra chiêu thức của Tề Diễm.

[Nữ nhân này sao lại học được nhiều loại võ công như vậy?] Tạ Bách Niên không nên khinh nhờn nữ tử bé nhỏ kia.

Tạ Bách Niên đã từng giao đấu vài lần với Tề Diễm, nhận ra chiêu thức quen thuộc, y có chút hồ nghi. Tạ Bách Niên tìm cách lột bỏ mạn che mặt của Tố Tố.

Chu Cẩm Thanh ở ví trị Võ Lâm Minh Chủ phu nhân, trông thấy Tố Tố, trong lòng chấn động, gọi lớn.

“Tố nhi!”

Tạ Bách Niên không ngờ, nữ tử võ công thần sầu này chính là Tố Tố, nhi nữ của mình. Tạ Bách Niên thối lui, tâm tình phức tạp. Chu Cẩm Thanh không rõ sự tình, thấy cha con giao đấu nhau không khỏi lo lắng.

“Phu quân, Tố nhi, hai người mau dừng tay!”

“Tố Tố, trước mặt Chu Cẩm Thanh, muội cứ giả vờ là con gái của nàng được không?”

“Sư huynh, muội cũng không muốn như vậy, huynh nhường vị trí Võ Lâm Minh Chủ, muội sẽ dừng tay!”

“Muội cần vị trí này làm gì?” Tạ Bách Niên nhíu mày thắc mắc.

“Sư huynh, đây là việc vô cùng hệ trọng. Đợi muội triệu tập võ lâm sẽ nói cho huynh rõ”

Tạ Bách Niên đối đầu với nhi nữ cũng là cố nhân lúc xưa của mình. Hình ảnh nữ nhi bây giờ không khác gì Diệp thần y khi xưa. Một thân ngạo khí ngút trời, từng làm hắn chao đảo, yêu say đắm. Cổ nhân nói quả không sai “Nhi nữ chính là người yêu kiếp trước của mình”. Nàng sinh ra chính là hiện thân của sư muội, Diệp thần y.

“Vậy để xem muội có bản lĩnh đó không?” Tạ Bách Niên lần này không nhường bộ Tố Tố. Nàng đã khiến y hoàn toàn thất vọng. Giữa bọn họ đã ân đoạt nghĩa tuyệt, cứ hết mình mà hạ thủ thôi.

“Phu quân, sao chàng lại ra tay với Tố nhi?” Chu Cẩm Thanh không hay biết chuyện, lại không nghe thấy bọn họ to nhỏ với nhau. Nhìn hai người lao vào nhau quyết sống mái, ngực nàng như muốn vỡ tung, thở không nổi.

Tạ Bách Niên bỏ ngoài tai, tiếp tục cùng Tố Tố giao đấu. Hắn không ngờ Tố Tố lại mạnh đến như vậy. Đã qua mặt hắn rất nhiều. Chỉ là nàng vẫn còn giữ chút tình xưa nghĩa cũ mà không muốn xuống tay với y. Tạ Bách Niên bị hạ khỏi lôi đài, vị trí Võ Lâm Minh Chủ không ai khác xứng đáng ngoài nàng. Khắp đại hội hô vang tên nàng, tôn nàng làm Minh Chủ Võ Lâm. Phong Thanh Dương nhìn nàng đứng trên đài cao, khí thế ngút trời, bản lĩnh còn hơn rất nhiều nam tử khác. Hắn thật có chút tiếc nuối vì buông tay nàng.

Thời cơ chín mùi, quân lực sẵn sàng. Tề Diễm cùng Trường Minh, Thập Nhất, Thập Nhị đang bàn bạc đối sách.

“Bẩm vương gia, có rất nhiều người vây kín ngoài cổng thành muốn gặp người” Một binh sĩ xuất hiện cấp báo.

Trường Minh, Thập Nhất, Thập Nhị cùng nhìn về hướng Tề Diễm, rồi theo sau y ra cổng thành. Dưới chân tường thành, rất nhiều nhân sĩ đang tề tựu, tụ hợp.

“Tại hạ Hà Gia Luân, tự Thanh Mộng Luân, nguyên thống lĩnh trấn giữ biên cương. Nay xin được quy hàng dưới trướng Tề Vương, tự ứng cử dẫn quân tiên phong công phá Trường Đô thành” Thanh Mộng Luân chấp tay, quỳ một gối, ngẩng lên tường thành xưng danh.

“Tiêu Yến, tự Hồng Hoa Yến, trưởng lão Hồng Hoa Các, dẫn theo môn hạ, xin gia nhập nghĩa quân, cùng chung sức gϊếŧ trừ hôn quân” Hồng Hoa Yến quỳ bên cạnh Thanh Mộng Luân, báo danh.

Phong Thanh Dương nhảy phốc từ ngựa xuống, theo sau mấy trăm môn đồ Thần Long Giáo “Phong Thanh Dương, Giáo chủ Thần Long Giáo, nguyện dẫn môn hạ, trợ giúp Tề Vương”

“Đạ tạ chư vị góp sức! Tề mỗ xin ghi lòng tạc dạ” Tề Diễm chấp tay hồi đáp.

Từ đằng xa, thập đại môn phái, võ lâm cao thủ tiếp tục ùng ùng kéo tới. Một người phóng từ trên ngựa, đạp lên vai mọi người, bay lên phía trước, đứng trước mặt Thanh Mộng Luân và Hồng Hoa Yến.

Giơ cao lệnh bài “Minh Chủ Võ Lâm”, giọng nói hào sảng cất lên “Tạ Tố Tố, đương kim Võ Lâm Minh Chủ, dẫn theo thập đại môn phái và các cao thủ võ lâm, xin gia nhập nghĩa quân. Quyết đồng lòng đồng sức, phó tá Tề Vương khởi binh thống nhất giang sơn”

Một thân váy đỏ tung bay trước gió. Hình ảnh nữ tử oai phong lẫm liệt, giọng nói khuynh đảo chúng sinh, thần thái rung chuyển đất trời. Nàng đứng dưới nhìn lên Tề Diễm, ánh mắt mang theo bá khí làm y không khỏi bồi hồi.

Tố Tố bay lên tường thành, đứng chênh vênh trên bờ tường. Trước mắt Tề Diễm chính là một bức tranh hào khí, hùng tráng, làm cho lòng người một phen ngây ngất.

“Sư phụ, đồ nhi đã quay trở lại!” Nàng nở nụ cười sáng ngời, đẹp như vầng thái dương.

Tề Diễm trao cho nàng ánh mắt đắm say.

“Sư phụ, đồ nhi đã tập hợp quân sĩ, trợ giúp người sớm ngày công thành đoạt vị”

“Tố Tố, vi sư chỉ cần con bình an, con không cần phải làm những việc này!”

“Sư phụ, người có nhớ lúc nhỏ, lúc con bái sư tầm đạo, người từng hỏi con: nhi nữ học võ công làm gì? Con trả lời chính là để sau này bảo vệ người con yêu. Sư phụ, lần này hãy để đồ nhi sát cánh, bảo hộ cho người!” Tố Tố khẳng khái bộc bạch.

Diệp Tố Tố yếu đuối, luôn được y bao bọc. Nàng bây giờ đã đủ mạnh để bảo vệ tình yêu của mình.

Tề Diễm xúc động, bước tới, dang tay, Tố Tố ngã vào lòng y.

“Lúc đó con còn nhỏ, sao lại suy nghĩ như vậy?” Lời của tiểu nhi nữ sáu tuổi, Tề Diễm đâu có nghĩ nhiều.

“Sư phụ, ngay từ khi gặp người lần đầu tiên, đồ nhi đã yêu người. Cả đời này, dù là kiếp trước, kiếp sau đều chỉ yêu duy nhất một mình người” Tố Tố chan chứa nhìn y.

Nàng thổ lộ điều mà mình cất giữ tận sâu trong tim, đợi đến hai kiếp mới có thể giải bày. Nàng đã yêu hắn ngay từ khi nàng còn là Diệp Tố Tố. Vì những sai lầm không đáng có, đẩy bọn họ rời xa nhau. Bọn họ đã mất quá nhiều thời gian. Lần này sinh tử chưa biết thế nào, không nói ra lúc này, nàng sợ sẽ không còn lần sau.

Tề Diễm rút ra một chiếc trâm bằng gỗ, được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, trên thân có hai chữ “T T”, cài lên tóc nàng. Tố Tố đưa tay chạm lấy, ánh mắt mang theo tia ngẩn ngơ.

“Sư phụ, đây là…”

“Lần trước sinh thần chưa kịp tặng cho con. Vi sư cài trâm cho con. Đợi vi sư hoàn thành bá nghiệp, con có nguyện ý lấy ta không?” Tề Diễm nhìn nàng cất giọng thâm tình.

Cài trâm chính là biểu lộ muốn kết tóc se tơ, nên duyên vợ chồng. Thì ra, lần trước vì tự tay làm cây trâm mà tay y bị thương. Tố Tố nghẹn ngào, ôm chầm y, nức nở.

“Đồ nhi nguyện ý!”

Không cần biết ngày mai sẽ ra sao, không cần biết kết cục sẽ thế nào, giây phút này đã là quá đủ với hai người. Bia đá có thể phai mòn, một lời ấn định, vạn kiếp bất phai. Tỷ như y đã từng hứa với Diệp Tố Tố cả đời chỉ có nàng, y đã làm được. Nàng không quay lại, y đã nhẹ nhõm chấp nhận.