Chương 4

Cửa phòng khép hờ bị thiếu niên nhẹ nhàng đá văng ra rồi quay người đá nó đóng lại.

Căn phòng rất lớn. Chu Hà ôm cổ Lý Ngạo Hàn thoải mái nhìn xung quanh.

Lý Ngạo Hàn đặt cô lên chiếc giường lớn của mình, sau đó đi đến bàn làm việc mở ngăn tủ tìm đồ.

Chu Hà khẽ chạm vào ngón tay của mình, lại liếʍ đôi môi khô khốc.

Không biết vì sao, đột nhiên cô bị Lý Ngạo Hàn chọc trúng chỗ mềm mại trong lòng, cô có chút do dự, không nói nổi lời kế tiếp.

Lúc này Lý Ngạo Hàn đã tìm xong đồ và trở lại, hắn đưa một hộp quà tinh xảo cho cô.

Chu Hà không nhận, chỉ hỏi hắn: “Sinh nhật anh mà tặng quà cho em làm gì?”

“Mở ra xem đi.” Lý Ngạo Hàn ngồi xổm bên cạnh chân Chu Hà, đặt chiếc hộp lên đùi cô.

“Anh đã hỏi Phương Mật. Cô ấy nói chắc chắn nữ sinh các em sẽ thích cái này.”

Không cần giải thích cô cũng đoán được người này là ai, đồng thời bắt đầu có chút dự cảm đáng ngại.

Chu Hà cắn răng hàm. Cô cảm thấy hình như trái tim mình lại sụp đổ lần nữa. Cô thấy khinh bỉ chính mình vì lúc nãy còn chìm đắm trong một số chi tiết nhỏ của quá khứ.

Đôi tay trắng nõn cầm hộp quà được mài sắc cạnh của nhãn hiệu tiếng Anh màu vàng kim ở bên cạnh lên, chậm rãi mở ra.

Bộ đồ lót ren màu tím nhạt được đặt giữa những chiếc lông vũ, trọng điểm là bộ đồ này không che các bộ phận chính. Tổng thể là một mảnh lụa màu tím có nơ hình con bướm.

Lý Ngạo Hàn ngồi bên cạnh cô, hình như hắn hơi ngượng, đuôi mắt hơi đỏ lên: “Khụ, thế nào?”

“Đây là thứ anh muốn? Sao lại đi hỏi người khác loại chuyện này?” Giọng Chu Hà không nghe ra vui buồn, bộ dáng vô cùng bình tĩnh.

“Ừm.” Hắn ôm lấy Chu Hà, môi dán vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn nhìn em mặc nó.”

“Hôm nay em chính là món quà của anh.”

Cảm giác buồn nôn dâng lên cuồn cuộn, cô chán ghét nghiêng đầu.

Môi Lý Ngạo Hàn dừng ở vành tai cô.

Sau cơn ớn lạnh, Chu Hà cảm giác tim mình đang thắt lại. Cô hô hấp vài cái nặng nề, đóng chiếc hộp lại, tiện tay đặt nó ở mép giường.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Hả?” Lý Ngạo Hàn vừa mới uống chút rượu, nên đầu óc có chút choáng váng cộng thêm một tia ngại ngùng khó hiểu.

Chu Hà nhìn gương mặt quen thuộc kia, sau đó dời tầm mắt đến chiếc cột ở đuôi giường, chăm chú nhìn nó: “Em…”

“Chúng ta chia tay đi.”