Chương 13

Trình Tầm gật đầu thật mạnh, hiểu rồi! Nhị ca đã nói đến mức này sao nàng có thể không hiểu? Còn không phải huynh ấy muốn nói Tô huynh chính là nữ nhi của Công chúa Mậu Dương, cháu ngoại gái của đương kim Thánh thượng sao?

Có thân phận như vậy thảo nào sau này có thể đề cao được địa vị nữ giới, đây là hoàng thân quốc thích đó. Hơn nữa, tại sao một cô nương như Tô Lăng lại có tài bắn cung siêu quần như vậy dường như cũng không còn khó hiểu —— nàng nhớ rõ Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân xuất thân từ gia tộc võ tướng, Tô huynh có được gia học sâu xa cũng chẳng có gì lạ.

Mặc dù Trình gia lập thư viện nhận học trò ở ngay ngoại ô Kinh thành nhưng rất ít tới lui qua lại cùng giới quyền quý, nghe nhị ca ám chỉ thân thế Tô Lăng không hề tầm thường, nàng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ muốn nàng cách xa Tô Lăng của nhị ca. Có câu nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không phải người cùng đường thì không vào cùng nhà.

Nàng nghĩ mình nhất định sẽ tự có chừng mực.

Xem vẻ mặt của tiểu muội thì rõ ràng nàng đã nghe lọt tai, Trình Khải rất hài lòng: "Muội hiểu được là tốt. Huynh nghe tẩu tử nói hôm nay tam ca của muội gửi thư về sao?"

"Dạ vâng."

"..." Trình Khải gật đầu một cách lơ đễnh rồi lại như vô tình nói, "Phải rồi, trâm ngọc bích mà muội nói hôm đó... đúng là rất đẹp.”

Trình Tầm hơi sững sờ, bất giác mỉm cười: "Đúng không? Đẹp chứ ạ? Không chỉ mỗi cây trâm đẹp thôi đâu mà người cũng rất đẹp đó, nhị ca." Nói xong, nàng vẫy tay áo với huynh trưởng, "Muội về phòng nghỉ ngơi trước đây." Sau đó liền xoay người trở về phòng.

Làm sao có thể đưa quyển 《 Đêm Mưa Đến Hỏi Chuyện 》 cho tam ca mà không để phụ mẫu biết chuyện chính là một vấn đề vô cùng khó khăn với Trình Tầm.

May là thư viện đã có thành tích thi tháng, nàng nhân cơ hội gửi thư báo tin cho tam ca liền bỏ sách vào trong hộp nhỏ, lại chọn cho đường muội Đoan Nương mấy món đồ chơi be bé rồi đưa cùng với bức thư, cho người mang đến Trình gia ở Kinh thành.

Trình Uyên thương cho hai người bọn họ là huynh muội sinh đôi nhưng không thể lớn lên cùng nhau nên chưa từng làm khó về mấy việc nhỏ như thế này. Nghe nói con gái gửi thư báo tin mừng cho Trình Thụy, ông còn nhẹ giọng khen ngợi hai câu: "Lần này có tiến bộ."

Trình Tầm cười vô cùng ngọt nào: "Đó là nhờ phụ thân và nhị ca dạy dỗ tốt, nữ nhi mới có được thành tích tốt như vậy."

Trình Uyên cười ha ha một tiếng rồi lại cố ý nói: "Tốt? Kết quả thi cưỡi ngựa bắn cung cũng được tốt như vậy sao?"

Trình Tầm lập tức mếu máo : "Người lại bắt nạt con, con về đọc sách đây."

Cưỡi ngựa bắn cung đứng hạng nhất từ dưới lên nhưng toán học thì nàng chính là người đứng đầu đấy.

Đến lúc cầm quyển sách trong tay, Trình Tầm vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề cưỡi ngựa bắn cung luôn khiến nàng nhức đầu không thôi, thầm nghĩ cưỡi ngựa bắn cung không tốt cũng không thể trách mình không cố gắng, dù sao thì vấn đề gien vẫn bày ra ngay trước mắt, sức mình yếu nên muốn kéo một cây cũng bình thường cũng khó.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện bỗng một tiếng "đing" nhỏ xíu vang lên, giao diện đã lâu không thấy của hệ thống bất chợt xuất hiện, nghiêm chỉnh treo lơ lửng cách trước mặt nàng chừng 30 cm.

Ký chủ: Trình Tầm

Vị trí thư mục: 《 Dịch Thoa Ký 》

Nhiệm vụ thứ nhất: Vào thư viện Sùng Đức (đã hoàn thành)

Phần thưởng: Kỹ năng đọc nhanh như gió

Nhiệm vụ thứ hai: Đang lấy nội dung...

Phần thưởng: Kỹ năng sức mạnh khiêng đỉnh



Mí mắt Trình Tầm giật liên hồi, nàng mở kỹ năng đọc nhanh như gió ra, liếc mắt một cái đã đọc tới cuối cùng.

Kỹ năng sức mạnh khiêng đỉnh ư? Có phải lại là kiểu ý trên mặt chữ, chỉ có thể khiêng mỗi cái đỉnh?

Nàng cảm thấy mình đã vô cùng quen thuộc với chiêu trò của hệ thống rồi.

Sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất những ba năm, bảng thông báo mới xuất hiện, nhiệm vụ thứ hai đến giờ vẫn chưa lấy xong nội dung, nàng thực sự không cần để lại một hệ thống luôn che khuất tầm mắt nên dứt khoát chọn "Tắt kỹ năng đọc nhanh như gió" rồi ẩn đi giao diện hệ thống.

Không đúng, từ từ đã.

Ngay lúc ngón tay sắp chạm vào chữ “Đồng ý” thì mắt nàng chợt lóe lên, phát hiện nội dung đằng sau hai chữ nhiệm vụ đã thay đổi. Nàng vô thức rút ngón tay về, nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ thứ hai:

Vạch trần bộ mặt thật của Tô Lăng.

Mới vừa rồi nội tâm Trình Tầm còn loáng thoáng rạo rực chờ mong thì sau khi thấy rõ mấy chữ này, chút chờ mong đó đã lập tức biến mất không sót lại tí gì.

Hóa ra trong lúc nữ chủ đến thư viện hăng hái học tập tiến về phía trước, tiện thể thu hoạch cả tình bạn lẫn tình yêu, cuối cùng đề cao được địa vị nữ giới, mà Trình Tầm nàng là nữ nhi của hiệu trưởng kiêm đồng môn, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống cố hết sức làm chướng ngại vật ngáng chân nữ chủ?

Hơn nữa, Tô Lăng có thể có bộ mặt thật nào chứ? Muốn nói đến thân phận nữ tử giống nàng sao?

Thời đại này vốn đã nghiêm khắc với nữ tử, bây giờ còn muốn nàng đóng vai ác đến ngáng chân người ta trong trường học, nàng làm không được.

Trình Tầm hít sâu một hơi, đưa tay tới khu vực "Có ẩn đi giao diện hệ thống hay không" ấn chọn "Ẩn” .

Giao diện liền biến mất, chỉ còn lại một cái logo lớn như đồng tiền xu.

Trình Tầm cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa, nàng gấp sách lại, sau khi dọn dẹp xong xuôi rồi lên giường đi ngủ.

Tính nàng xưa nay khá thoải mái nên hiếm khi mất ngủ thế này, ngay cả đọc thuộc lòng mấy bài thơ cũng không thể khiến nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Đáy lòng rối bời, Trình Tầm luôn cho rằng năng lực tiếp thu của mình rất tốt nên đã tiếp nhận chuyện bản thân xuyên qua, sau đó lại tiếp nhận mình xuyên vào một quyển sách và mang theo hệ thống. Thế nhưng tối nay phải đối mặt cùng vấn đề bản thân rất có thể sẽ là bia đỡ đạn hoặc nữ phản diện khiến nàng không cách nào tiếp nhận nổi —— đúng vậy, gây khó dễ cho nữ chủ thì không phải nhân vật phản diện cũng chính là vật hy sinh.