Chương 3

Khi mấy người rời khỏi chùa Tích Vân, trời mới tò mờ sáng, quầng sáng đèn l*иg trong sơn tự và ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lẫn nhau, dần dần mù mịt mờ ảo, sau đó biến mất trong tầm mắt.

Lương Nhạn Và Lương Chiêu ngồi trong kiệu, Lương Chiêu lim dim mắt, vô thức gục đầu xuống.

Trái lại Lương Nhạn lộ ra vẻ rất có tinh thần, lén lút vén rèm che nhìn về phía trước.

Sáng sớm rừng núi đẫm sương mù, cây cỏ phủ lớp sương mỏng, đoàn người ngựa đi ngang qua, quần áo đều thấm hơi nước lạnh.

Tống Tùy cưỡi một con ngựa cao, dáng người thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, áo khoác màu đen đặc biệt bắt mắt trong sương sớm, dẫn đầu đám người từ xa.

Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm phía trước, cho đến tận khi thị vệ bên cạnh Tống Tùy quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng giật mình buông rèm xuống, rụt đầu lại.

Mạc Xuân Vũ nhìn cái kiệu phía sau rồi nhìn lên Tống Tùy đang cưỡi ngựa với khuôn mặt vô cảm bên cạnh, trầm ngâm nói: “Đại nhân, vị Lương tiểu thư kia mới sáng ra cứ phải về thành cùng với chúng ta hôm nay mới được, trên đường lại không ngừng nhìn lén ngài, ngài nói xem chẳng lẽ đêm qua nàng đã nhìn trúng ngài rồi?”

Mạc Xuân Vũ thấy Tống Tùy không để ý đến hắn, liền tự mình hăng say nói chuyện: “Ta thấy vận đào hoa gần đây của ngài thực sự không tồi, nhà Lưu Thượng Thư kia còn chưa đi, lại đến một người nữa. Lương tiểu thư này nhìn có vẻ mỏng manh yếu đuối, còn không bằng Lưu tiểu thư khỏe mạnh. So sánh ra vẫn là gia thế nhà Lưu tiểu thư hiển hách hơn, cũng có tài năng và danh tiếng, nếu như sánh đôi với đại nhân, thì ta thấy Lưu tiểu thư hơn… ấy… đại nhân…”

Lời hắn còn chưa nói xong, con ngựa dưới yên bị một chiếc roi mang theo tiếng xé gió lạnh thấu xương vυ"t qua, nhanh chóng lao đi.

Mạc Xuân Vũ lập tức gọi ta: “Ta chỉ đùa thôi… ôi… chạy chậm thôi”, tiếp đó lúng ta lúng túng kéo dây cương, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lương Nhạn nghe thấy động tĩnh, rồi lại khẽ vén rèm lên, nàng đang muốn dò thám bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng người bên cạnh truyền đến: “Lương đại nhân, sắp đến cổng thành rồi.”

Lương Chiêu biết, đây chắc là người Tống Tùy phái đến nhắc nhở.

Sáng sớm Lương Nhạn tìm ông nói tuy hắc y nhân đêm qua bị bắt nhưng nàng vẫn còn sợ, ông chỉ có thể làm phiền Tống Tùy để bọn hắn đợi một chút, rồi trở về cùng đường với bọn hắn.

Xem ra đưa theo mấy người bọn họ có lẽ làm chậm trễ thời gian của Tống Tùy, hắn cũng có hơi ngại.

Thế là gắng gượng lên tinh thần, đáp lại thị vệ kia: “Biết rồi, lúc nữa vào cổng thành bọn ta sẽ tự trở về, thay ta nói câu đa tạ với đại nhân các ngươi. Sau này nếu như có chỗ cần ta giúp đỡ, xin đừng khách sáo.”

Lương Nhạn uể oải buông rèm xe xuống.

Không dễ gì mới có cơ hội cùng đường với bọn họ, nàng cũng định tìm Tống Tùy mấy lần, chỉ là luôn bị hắn phái người đuổi đi.

Cả một đường, nàng cũng không bắt chuyện được với Tống Tùy. Mắt thấy sắp vào thành mà ngọc bội trong tay không có cơ hội trả lại, nàng cũng không kịp hỏi hắn chuyện ở Giang Ninh năm đó.

Lương Chiêu thấy nàng rầu rĩ không vui, quan tâm hỏi: “Nhạn Nhạn sao thế, có phải đêm qua bị dọa rồi không?”

Nàng lắc đầu chỉ hỏi: “Cha, cha có thể nói cho con biết Tống đại nhân là người như thế nào không?”

Lương Chiêu đến Thượng Kinh không lâu, tiếp xúc với quan viên trong triều không tính là lâu, Lương Nhạn hỏi ông, ông cũng chỉ có thể nhặt lượm một số tin đồn mình nghe được ở Ngự Sử Đài mấy ngay nay để nói.

“Tống Tùy là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, con trai duy nhất của tiền Binh bộ Thượng Thư Tống Mẫn Đức, nói ra cũng là đồng hương với chúng ta.

Nguyên quán nhà Tống Thượng Thư cũng ở Giang Ninh, vốn đã sớm cắm rễ mấy chục năm ở Thượng Kinh, nhưng nghe nói thân thể Tống Tùy lúc nhỏ không tốt, thường hay sinh bệnh, Phạm Ngự Y trong triều chẩn đoán đứa trẻ này sống không quá mười tuổi.

Khi đó trùng hợp Tân Đế kế vị, thời cục biến động, Tống Thượng Thư lại nhậm chức Thái Phó hai năm, phò tá Tân Đế.

Sau này thế cục trong triều dần dần rõ ràng, nhà bọn họ liền lấy lí do vì con trai dưỡng bệnh, từ chức Thượng Thư và Thái Phó, trở về Giang Ninh định cư.

Có lẽ là sau này dưỡng bệnh tốt, thân thể Tống Tùy dần dần hồi phục, còn tham gia khoa cử được thành lập hai mươi năm, sau mười bảy tuổi một mình đến Thượng Kinh, ở liền bốn năm.

Hắn trẻ tuổi, làm việc chín chắn dày dặn kinh nghiệm, mấy năm ngắn ngủi đã có thành tích hôm nay, có phong phạm năm đó của phụ thân hắn.

Chẳng qua nhân phẩm tính cách của hắn thì cha không quá rõ, khi cha đến Thượng Kinh lần đầu, từng nghe được những lời đặt điều về hắn, nói gì mà ‘hắc y tu la’, ‘mặt lạnh quỷ sát’, chỉ là nghe như những lời vô vị người lớn lấy ra dọa trẻ con vậy.

Hôm qua gặp hắn, không biết có phải tin đồn này là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo hay không, cha quả thực thấy hắn không quá giống với hậu sinh thông thường, luôn cảm thấy lạnh lùng, thiếu chút tình người.”

“Có điều nếu như đêm qua không phải là hắn, con cũng sẽ không bình an vô sự, chúng ta trở về phải cảm ơn người ta thật tốt mới được.

Đúng lúc nhà cũ của Tống gia cách nhà chúng ta không xa, đợi sức khỏe nương con tốt hơn, chúng ta mua ít đồ đến cửa bái phỏng.”

“Đúng là phải cảm ơn hắn thật tốt.”

Lương Nhạn nắm chặt ngọc bội trong tay, nói như vậy, Tống Tùy bốn năm trước mới đến Thượng Kinh, trước đây vẫn luôn ở Giang Ninh.

“Đến cổng thành rồi.”

Sau khi vào thành, Lương gia đi về phía tây, còn Tống Tùy bọn họ trở về Đại Lý Tự nên đi về phía bắc.

Bọn họ liền tách ra ở đây.

Sau khi Lương Chiêu đi, trên phố một thị vệ trẻ tuổi phi nước đại mà đến, mặc y phục giống Mạc Xuân Vũ, chỉ là dáng vẻ gầy yếu hơn so với hắn.

Người đó dừng lại trước mặt Tống Tùy, ngữ điệu dồn dập: “Đại nhân nhanh chóng hồi phủ xem xem, tối qua trong phủ bị cháy.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thời Vũ trả lời: “Sau khi ngài và Mạc Xuân Vũ rời đi không lâu, thuộc hạ đi xử lý công chuyện theo phân phó của ngài, khi trở về phát hiện phủ trạch bị cháy, tuy cố hết sức cứu vãn nhưng phòng chính với nhà kề đều bị thiêu rụi sạch sẽ.”

Tống Tùy ghìm ngựa cất bước, thế là đoàn người lại chuyển hướng đi về phía con đường Lương Chiêu rời đi.

“Kỳ lạ, sao bọn họ lại đi về phía này nhỉ?”

Xe ngựa của Lương Chiêu rất nhanh bị bỏ lại, thấy bóng dáng vội vã của bọn họ, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì.

“Cha, chúng ta đi theo xem sao.”

“Cha hiểu rồi.”

Xe ngựa dừng trước một tòa phủ trạch.

Không quạnh quẽ vắng vẻ như trên đường về, bên tai loáng thoáng có tiếng người truyền đến.

Lương Nhạn vén rèm xe lên, tò mò thò đầu ra nhìn.

Hộ gia đình bên đường túm năm tụm ba cúi đầu nói chuyện dưới mái hiên.

“Ngọn lửa này dữ dội thật, thiêu rụi căn nhà thành như vậy, xem ra là không ở được nữa.”

“Các ngươi nói xem vị đại nhân này có phải đã đắc tội quý nhân hay không?”

Một người lắc đầu tỏ ý không tán thành: “Ngươi đây là không biết rồi, phụ thân của vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh này từng làm Thái Phó của bệ hạ, bệ hạ rất kính trọng Tống gia, các ngươi cho rằng quý nhân nào dám đắc tội hắn?

Chưa kể những điều này, vị đây là một tên mặt lạnh tim đen, có thù tất báo, người nào dám làm ra chuyện đáng hổ thẹn như đốt nhà cũ của người ta? Theo ta thấy chắc chắn là do sự bất cẩn của hạ nhân trong nhà bọn hắn.”

Lúc này một ông lão đẩy xe rau đi qua, chỉ thấy lão đè vành mũ, thấp giọng lẩm bẩm: “Trong kinh đã lâu chưa từng xảy ra trận hỏa hoạn lớn như vậy.”

Có người đứng dưới mái hiên đáp lời lão: “Nghe lời này của ông, trước đây cũng từng xảy ra hỏa hoạn sao?”

“Chuyện lúc nào thế, ta chưa từng được nghe?”

Ông lão ngẩng đầu nhìn sắc trời, bước đi không hề dừng lại, chỉ nói: “Trời sắp sáng rồi, ta phải đi bán rau đây.” Rồi đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.

Trong không khí tràn ngập mùi khét của gỗ cháy, mấy người nhỏ giọng bàn tán dưới mái hiên cũng thỉnh thoảng giơ ống tay áo lên che.

Lương Nhạn nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy một tòa phủ đề ở cuối phố bị thiêu rụi chỉ còn đống hoang tàn.

Ngược lại tấm biển trên cổng lớn của phủ đệ đó chưa bị cháy hết, chữ trên mặt đât vẫn có thể nhìn rõ một chữ Tống.

Còn bóng dáng đứng thẳng tắp trước đống hoang tàn đó.

Là Tống Tùy.

Sau lưng là tiếng người ầm ĩ, trước mắt là một mảnh hoang tàn gió lạnh cuốn theo góc tay áo của hắn, hắn vẫn đứng thẳng tắp, kiên cường trong gió mưa.

Như một bức tượng ngồi thiền.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn khẽ xoay người.

Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn nhẹ nhàng hướng về phía mấy người nói chuyện dưới mái hiên đó.

Một đôi mắt lạnh lùng u ám, bên trong như có lớp băng không thể tan chảy.

Chỉ một cái nhìn này, không có ai dám nói nữa.

“Đây không phải là nhà cũ của Tống Thượng Thư sao, sao lại bị đốt thành như thế này?” Lương Chiêu kinh hãi, ông mới lên Thượng Kinh không lâu, khi đi mua nhà ở ngõ Văn Liễu, người đó còn nói với ông, nhà cũ của Tống gia cách nhà bọn họ mấy con phố, là nơi phong thủy bảo địa nên ông mới mua.

Vừa mới cùng nữ nhi nói khi nào có thời gian phải đến nhà thăm, sao đột nhiên lại bị hỏa hoạn?

Lương Chiêu thấy vậy vội vã xuống xe ngựa, Lương Nhạn cũng cẩn thận đi theo sau ông.

Lúc này, cuối ngõ truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.

Mạc Xuân Vũ vội vàng đến trước mặt Tống Tùy, vẻ mặt bực tức: “Đại nhân, trận hỏa hoạn này xảy ra cực kỳ lạ lùng, lại cháy lúc chúng ta đến chùa Tích Vân, điều này chắc chắn có liên quan đến người thả chim bồ câu đưa thư kia!”

Thời Vũ tiếp lời: “Cũng may không đốt cháy đồ vật quan trọng nào, chỉ là mấy gian phòng đều bị đốt không thể ở được nữa.”

Ánh mắt Tống Tùy rời khỏi hướng ông lão rời đi, giữa mày u ám: “Thu dọn đồ đạc, khoảng thời gian này hãy ở lại nha thự.”

Vẻ mặt Mạc Xuân Vũ lúng túng: “Bắt đầu từ hôm nay không phải là ngày nghỉ sao, tối hôm qua chân trước chúng ta vừa đi thì chân sau bọn họ liền khóa cửa rời đi, trước mắt cũng không tìm được người.

Ta vừa đi phái người đến thành tây nghe ngóng một vòng, những quán trọ kia không phải kiếm cớ phòng bị hỏng thì là kín phòng, tóm lại không muốn cho chúng ta thuê.”

“Tống đại nhân, đến nhà ta đi.” Lương Nhạn không biết đã đứng sau lưng ba người họ lúc nào, nhẹ nhàng nói.

Thấy mấy người tò mò đánh giá nàng, nàng tiến lên một bước nói: “Đêm qua đại nhân đã cứu ta, đây cũng là ý của cha ta.”

Tống Tùy xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng không có một sự dao động nào, trong mắt có mấy phần dò xét.

Cô nương trước mắt này xem tuổi tác chẳng qua chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, lớn lên yếu đuối mảnh mai, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt đen tròn, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại duyên dáng.

Đêm qua rõ ràng thấy nàng nhát gan dễ bắt nạt, đến ban ngày lá gan cũng lớn hơn.

Chưa kể là đối mặt với người bên ngoài có danh hung sát như hắn, dù là nam tử bình thường đứng ở đây cũng không có cô nương nhà nào vừa mới tới liền mở miệng mới người ta đến nhà.

Cũng không biết nàng trời sinh đơn thuần hay khờ dại đây.

Thấy tống Tùy nhìn chằm chằm Lương Nhạn lại không lên tiếng, Lương Chiêu bước tới tách hai người ra nói: “Đêm qua nếu như không có Tống đại nhân tương cứu, chỉ sợ tiểu nữ lành ít dữ nhiều. Bọn ta ở ngõ Vãn Liễu ở thành tây, cách không xa nơi này.

Nếu như Tống đại nhân không chê thì hãy đến nhà ta ở một khoảng thời gian.”

Mạc Xuân Vũ vê cằm nhìn mấy người họ, suy nghĩ trong đầu bay bổng. Đêm qua đại nhân chẳng qua chỉ tiện tay cứu giúp nàng mà thôi, hôm nay theo đuổi người ta đến tận cửa luôn, cô nương này chẳng lẽ thực sự nhìn trúng đại nhân bọn họ rồi sao?

Có điều phải biết theo tính cách của Tống Tùy, chưa từng cho ai sắc mặt tốt, hôm nay hắn chắc chắn sẽ không đồng ý đến Lương gia.

Nghĩ đến đây, Mạc Xuân Vũ giơ tay muốn từ chối, lúc này lại nghe thấy hai giọng nói rơi xuống bên tai.

“Làm phiền nhiều rồi.”

“Thuộc hạ đi thu dọn đồ đạc.”

Thời Vũ và Tống Tùy ăn ý mà đồng ý, tay hắn nâng giơ ra giữa không trung chỉ có thể lúng túng thu lại, tuy nghi ngờ không hiểu nhưng chỉ đành chầm chậm quay đầu cùng Thời Vũ đi vào thu dọn đồ.

“Không làm phiền không làm phiền, mọi người cùng là quan viên trong triều, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.” Lương Chiêu khua tay, để Lương Nhạn lên xe ngựa trước, bản thân ở phía sau đi cùng Tống Tùy đến Lương gia.

Lương Chiêu mới đến lần đầu, không hiểu nhiều về thế cục bên này, vốn nên khiêm tốn không quản chuyện bao đồng.

Chỉ là Tống Tùy cứu nữ nhi một mạng hôm qua, chính là ân nhân, vậy thì nếu đã là chuyện của ân nhân tất nhiên phải giúp đỡ.

Ông có hơi nhiệt tình kéo cánh tay Tống Tùy: “Đang êm đẹp, sao lại bị cháy? Có ai bị thương không?”

“Đêm qua trong phủ không có ai, vì thế không có thương vong.” Tống Tùy nhăn mày, kéo cánh tay từ trong tay Lương Chiêu ra.

Nói ra, mười tám tuổi hắn đã vào kinh, ở Thượng Kinh bốn năm, cũng coi như đã giao thiệp hết với các quan viên trong triều.

Nếu không phải…thì hắn thực sự không có tâm trạng lôi kéo ở đây với ông hôm nay.

Nhưng người như Lương Chiêu sẽ không nhìn sắc mặt người ta mà nhiệt tình đến quá phận, hắn vẫn là lần đầu gặp phải.

Tiền giấy màu trắng bay trong không trung, lộ ra vẻ mùa đông lạnh lẽo thê lương hơn.

“Hôm nay nhà ai đưa tang sao?” Lương Chiêu nhìn đám người đông đúc kia tò mò hỏi.

Đoàn người đó đi đến trước mặt, người đi đầu ôm bài vị có dáng người gầy yếu, làn da trắng như giấy, đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt đau buồn.

Khi đi ngang qua nhau từ trong kiệu Lương Nhạn nhìn thấy trên bài vị viết: Linh vị vong thê Phạm Vân Lam.

Chọn lúc sáng sớm mùa đông không người, cũng không mời kèn trống, càng không nghe thấy tiếng khóc gào, điều này đối với việc ma chay mà nói thì quá là yên tĩnh.

Tống Tùy đưa tay cầm lấy tờ tiền giấy rơi xuống, nhìn người dẫn đầu ôm bài vị, giọng nói lạnh lùng: “Là Tạ gia đưa tang.”