Chương 8: Quá Khứ Không Đáng Nhớ. 1/2

Nhắc đến Thủy Quái lại làm cho An cảm thấy mình không đáng sống... Trong suốt thời gian mà An sống có một đoạn ký ức mà cậu ta chẳng bao giờ muốn nhớ lại cả...

Lúc mà An vừa rời đi khỏi làng "Ka Thích " An cũng đã phải tốn ít nhất một năm trời mới có thể rời khỏi hòn đảo ấy... Một thân một mình và một cây chuối, An đã chật vật để bơi khỏi hòn đảo đó... Cậu ta bất tử nên chết đói rồi lại sống lại, cứ tiếp diễn như thế An không biết mình đã chết đi và sống lại bao nhiên lần nữa... đến cả cây chuối cũng không cầm cự được, An chỉ biết thả mình trên biển để những cơn sóng kéo cậu ta đi... Cho đến một hôm có một con thuyền đánh cá cứu An khỏi mặt nước lạnh lẽo ấy, Trên con thuyền có hai ông cháu, Người ông nét mặt phúc hậu khi thấy An đang nổi trên biển liền tìm đủ loại cách kéo An lên thuyền của ông ... Khi Đã cứu được An lên cô cháu gái của ông ấy tốt bụng mà lấy tấm vải cô đang khoát trên người đưa cho An :

" Này, choàng lên đi trời đổi gió rồi lạnh lắm đó.! "

Tay An run run nhận lấy tấm vải, cô gái cười lên làm An tròn mắt ngẩn ngơ nhìn... trái tim An đang đập rất nhanh, An cuối mặt sợ bị cô gái phát hiện là mình nhìn cô ấy... Trong lòng An đang có một cảm giác rất kỳ lạ...

An cứ ngồi im lặng như thế đến khi ông của cô gái hỏi :

" Cháu là người ở đâu.? Sao lại nổi trên biển vậy hả.? Bố mẹ cháu là ai.? "

An đưa đôi mắt của mình lên nhìn ông lão trước mặt... Mắt của An bây giờ là màu nâu, Chỉ Khi nào An nhìn thấy những thứ không phải là người nó mới chuyển thành màu Xanh Dương.! An run run đáp :

" Cháu không có nhà... Cháu bỏ nhà đi ạ... "

Cô gái nghe An nói xong liền chạy lại nhéo má An mà trách mắng :

" Ôi cái cậu này.! Nhìn cậu cũng bằng tuổi tui mà sao làm cái hành động ngu xi dữ vậy hả.? chắc lại bỏ nhà đi bụi xong lên phải con tàu buôn lậu rồi bọn chúng cướp của xong, thì thả cậu xuống biển cho cá mập ăn đúng không.? "

" A... Đau... đau.. " - cô gái thấy An không trả lời mà lại thang đau, cô bực mà nhéo luôn bên má còn lại của An rồi quát lớn :

" Nếu không có Ông cháu tui, thì cậu xác định là bỏ mạng trên biển đó biết không hả.! Đồ đầu đất.! Tứ chi thì phát triển mà sao não lại ngu xi quá vậy.? "

An không kịp chen một lời nào cả, cậu chỉ biết đưa tay nắm lấy cổ tay của cô gái trước mắt mà thôi... An không hiểu sao mà cô gái này lại tức giận như thế nữa, trong khi hai người chỉ mới vừa gặp nhau thôi... Cô gái thấy mình hơi nặng tay nên bỏ ra, An đau mà gục đầu xuống dùng hai tay xoa má mắt An rưng rưng như muốn khóc đến nơi.



Cô ấy chỉ nói đúng một phần là có thể chết trên biểu vì cá mập, Đã rất nhiều lần An bị bọn cá mập xé xác cho đến chết... Nhưng đến cuối cùng bọn cá mập lại bị An ăn thịt ngược lại, vì cậu bất tử mà dù cơ thể có nát bấy đi chăng nữa, thì điều sẽ được chữa lành lại như chưa bị gì cả... ông lão im lặng nãy giờ thấy An bị cháu gái mình nhéo đến hai má đỏ ửng lên ông thở dài nói :

" Nếu cháu không có nhà... Vậy thì đến nhà ông ở đi, Ông già này cũng gần đất xa trời rồi... Nên cũng phải kiếm một người chồng đàng hoàng cho con Mị nữa... a ha ha ha "

Cô gái tên Mị là cháu gái của ông, năm nay Mị vừa tròn 17 tuổi. Nghe ông mình nói thế Mị bĩu môi chê bai :

" Ông ơi. sao lại là cậu ta chứ.? Cháu không chấp nhận một thằng ranh con bỏ nhà đi bụi đâu.!!! Hứ "

An nghe Mị nói mà cảm thấy tổn thương lòng tự trọng của một thằng đàn ông, An không thể nói là mình bỏ trốn vì làng có thủy quái được nên đành ngậm ngùi chấm nhận cái lý do Bỏ Nhà Đi Bụi kia.

Ông lão nghe thì chỉ cười rồi lắc đầu nhìn Mị đang bực tức ngồi khoanh tay còn chề môi liếc xéo An nữa, ông ngước lên nhìn trời thì thấy có mây đen ... Biết sắp có mưa có gió nên ông liền chèo thuyền đi vào đất liền, Mị Mặt dù đang giận nhưng thấy ông chèo thuyền cũng chạy đến phụ ông... An ngồi co ro một góc không phải cậu không giúp mà tại lạnh quá cậu không đứng lên được, cũng là vì một phần An ở dưới biển cả một năm trời nên có chút chưa thích nghi được...

Chiếc Thuyền cập bến tại một ngôi làng xa lạ, An nhìn những cây trúc đang lắc lư theo gió phát ra máy tiếng " kẻo kẹt " làm cho An bất giác ôm đầu run lẩy bẩy... An vừa nhớ lại cái cảnh tượng Kinh hoàng bị máy con Thủy quái rượt đuổi... Mị thấy An đang run rẩy cô tiếng đến đặc tay lên vai An rồi động viên:

" Tôi không biết cậu đã trải qua những gì... Nhưng mọi thứ ổn rồi, đây là Làng tôi, Làng Trầm Trúc Xin chào đón cậu... Tôi tên là Mị xin lỗi vì khi nãy không giới thiệu mà lại lớn tiếng với cậu... "

An đưa đôi mắt vô hồn của mình lên nhìn Mị, trong một khoảng khắt Mị đã thấy ánh Xanh phát ra từ mắt An, cô đưa tay dụi mắt nhìn lại thì chỉ thấy An đang khóc mà thôi... Mị chìa tay về phía An:

" Nào, Chúng ta vào Làng nhé. "

Một ánh sáng đang le lói trong trái tim của An... Cậu nắm lấy bàn tay trước mắt rồi nở một nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay... Cứ như thế An đã sống cùng ông cháu Mị đến năm Mị 20 tuổi... An và Mị có tình cảm với nhau hai người đã huyết định ở bên nhau đến đầu bạc răng long... Nhưng vì An là người lạ đến làng nên cũng có mấy người trong làng không ưa...

Nhân Gian có câu hạnh phúc nào rồi cũng sẽ có ngày Tàn... Lúc Mị vừa sanh đứa con đầu lòng cũng là lúc An cảm thấy cơ thể mình đang biến đổi...