Chương 7: Cá Heo Cứu Mạng.

Sau tiếng hét của Đình thì tất thẩy 4 người còn lại điều cầm cho mình một cây trúc lấy từ vách của căn nhà, Miền và Sáng hung hãn định đánh con thủy quái đang ăn thịt người bạn của họ, nhưng chưa kịp làm gì thì ở ngoài liền có thêm mấy con khác liên tục nhào vào, tình hình ngày càng không ổn nên họ quyết định đập vách nhà để chạy thoát thân... Vì nhà trong làng cũng chỉ có những cây tre và trúc nên cũng rất dễ bung ra.

" Chúng mày chạy đi. Tao chặn lại cho, về nhớ nói với em gái tao là... Cho tao xin lỗi nó "

Một người trong nhóm đẩy tất thẩy 4 người còn lại ra ngoài. Cậu ta cầm hai tay hai cây trúc quay lại nhìn rồi cười với họ. Miền hét lớn :

" Không Được.! A Bình.! "

Lời nói vừa dứt cũng là lúc máu từ cơ thể A Bình bắn tung tóe lên mặt của Miền... Sáng lắp bắp tay chân cậu ta run lẩy bẩy :

" không... Không... Thể như thế... được... "

Trạng thái của Đình cũng đang rất hoảng loạn nhưng cậu vẫn nhớ là phải chạy, nếu không mạng sống của A Bình đã hi sinh là vô ít rồi , Đình cùng với người còn lại kéo tay Miền và Sáng còn đang run rẩy mà chạy vào khu rừng phía sau căn nhà... Sau khi ăn sạch sẽ cái xác của A Bình thì bọn thủy quái kéo nhau đuổi theo nhóm của Đình ... Miền khi thấy những con quái đang đuổi theo thì cũng biết chúng nó muốn ăn thịt mình nên liều mạng chạy, Sáng cũng không ngoại lệ... Ai trong nhóm cũng điều chạy một cách bạc mạng mặt kệ những cành cây đang đâm vào da thịt...

Họ cứ chạy, cứ chạy mãi, đến bên kia của hòn đảo thì hết đường chạy, Sau lưng là những thực thể kì dị kinh tởm, trước mặt lại là biển sâu không thấy đáy... Miền đánh liền nhảy xuống biển rồi hô :

" Hết Đường rồi. Chúng ta chỉ còn cách bơi đi mà thôi .! Chắc Bọn Nó không biết bơi đâu.! "

Đình nhìn những thứ đó cũng chỉ biết nghe theo lời Miền nói mà nhảy xuống biển bơi ra xa. đây là đường cùng và cũng là ngõ cục... Họ không biết thứ đó là gì, từ đâu đến... Khi Đình thấy những thứ đó nhảy xuống biển thì hoảng thất kinh hồn vía hét lên :

" Chúng Biết Bơi.! "

Miền nhìn lại mà cũng phải trợn mắt vì cảnh tượng quá kinh dị. Con thủy quái khi ở trên bờ tốc độ của nó chậm hơn họ, nhưng giờ cái thứ tốc độ mà chúng đang bơi đến họ nhanh đến mức mắt cũng chẳng nhìn kịp...



" A A A A " .

Người bơi cuối cùng bị chúng kéo thẳng xuống nước... Cạnh cậu ta là Sáng cũng bị kéo luôn xuống mặt nước đen ngòm kia. Đình biết mình đã sai khi nhảy xuống biển... Một bàn tay nhớp nháp chụp lấy chân Đình kéo xuống mặt nước đen xì, đột nhiên mất đi không khí làm cho Đình choáng váng ... Không có oxi Đình bắt đầu mơ hồ đi... Miền cũng không trách được mà bị kéo xuống mặt nước , Đình cứ tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây thì nghe có tiếng cá heo ..

" e e e e e "

Bơi song song với con cá heo là một cô gái với mái tóc trắng nổi bật giữa dòng nước biển đen ngòm, và hai con mắt đỏ tươi sáng hoắt ... Con thủy quái đang nắm chân Đình khi thấy cô gái thì thả tay ra mà chạy mất... Đình được thả ra nhưng mấy người còn lại thì không may như thế, họ đã bị kéo sâu xuống lòng biển... Bàn tay thon dài của cô gái nắm lấy cổ tay Đình kéo lên mặt nước...

Thấy Đình đã hôn mê , cô gái quay lại nhìn chú cá heo rồi nhẹ nhàng nói :

" Ngươi đưa hắn về đất liền đi, Cách xa hòn đảo này một chúc... Ta sẽ lo liệu những con thủy quái này.! "

Con cá heo kêu lên vài tiếng rồi cõng Đình bơi đi, Cô Gái nhìn theo chú cá heo, cô đang nghĩ nếu Đình qua chuyện này mà còn sống cô sẽ đi tìm cậu ta.

.

" Tôi được một con Cá heo cứu sống... Lúc đó tôi đã bất tỉnh nên chẳng biết gì nữa cả, nhưng có chuyện này rất kì lạ là khi về làng... Tôi nói với mọi người trong làng về 5 người bạn của tôi đã bỏ mạng ở đấy thì chẳng ai biết đến họ cả... đến cả em gái của A Bình cũng nói là mình không có anh trai nữa, giống như ai vào ngôi làng ấy điều sẽ biến mất vậy.... "

An nhìn Ông Đình đang rưng rưng nước mắt... Cậu ta liền nói :

" Những người đã bước chân lên hòn đảo ấy hay là vào Làng điều sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới... Ngôi làng đó được mệnh danh là ngôi làng chết từ 60 năm trước rồi.! Có những người tò mò đi lên ấy rồi biến mất như chưa được tồn tại vậy..."

Ông Đình nhìn An rồi hỏi :

" Cậu... Làm sao cậu thoát khỏi đó vậy.? Tôi thấy trong làng có một người phụ nữ nhìn giống cậu lắm... Chắc người đó là mẹ cậu phải không.? "



An không phủ nhận mà gật đầu luôn :

" Đúng.! Nói Thật thì tôi được sinh ra trong ngôi làng ấy từ Trăm năm trước rồi, Tôi đã lưu lạc khắp nơi từ lúc những người trong làng nói tôi là Quái Vật... "

Ông Đình nghe vậy thì khó hiểu nhìn từ trên xuống dưới người của An, ông thật sự chẳng thể nào thấy An Giống những thứ ông từng gặp cả :

" Cậu có giống quái vật đâu.? "

An không giấu nữa liền nhìn thẳng ông Đình với đôi mắt màu xanh dương của mình... Ông Đình có chúc hoảng khi nhìn thấy đôi mắt ấy vì ông từng thấy nó rồi.. ở dưới đấy biển có một cặp mắt màu xanh dương sáng hoắt nhìn thẳng vào ông lúc mà ông bị những con thủy quái kéo xuống lòng biển. An biết ông Đình đang nghĩ mình là thủy quái nên nói :

" Ông đang nghĩ tôi là Thủy quái đúng không.? Tôi cũng không trách ông đâu... Vì tôi cũng từng biến thành Thủy quái.... và còn ... Gϊếŧ vợ con của mình nữa.... "

Thuận ngồi nghe nãy giờ tự nhiên thấy An thú nhận mình là Thủy quái thì e dè mà né ra xa ... An thấy cuộc nói chuyện đi hơi xa nên hỏi :

" Ông chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao.? Không muốn hỏi gì thêm à.? "

Ông Đình nhìn Thuận đang nép mình sau lưng ông mà có chúc bất lực, ông nhìn cậu thiếu niên da trắng mắt xanh trước mặt mà hỏi :

" Cậu... Có biết bọn thủy quái ấy từ đâu mà ra không.? Bọn chúng ăn thịt người sao.? .... "

An nhìn ra biển rồi Đáp :

" Thuỷ quái có rất nhiều loại đó. Nhưng những thứ ông gặp chúng là do con người biến thành... Vì lời nguyền của cô gái Nhân Ngư bị làng " Ka Thích " ăn sống yểm lên ... Khiến cho họ biến thành một thứ đáng sợ bang ngày chỉ có thể ở dưới nước bang đêm mới lên được bờ ... Trong ý thức của họ lúc đó chỉ có máu và thịt mà thôi... "