Chương 24: Kế Hoạch Mới. [ Ngày 7 ]

Bên trên này Tên Ka đang trúc giận lên nhóm của Lĩnh đang đứng như khúc gỗ:

" Má Nó.! Kế hoạch trăm năm của Ta.! Sao có thể thất bại như thế được chứ.? ... Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa, là Thằng Thuận đã ở trong tay ta rồi.! Thằng Khốn An.! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu... "

Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận mà đá vào người Lĩnh, Hắn cứ nghĩ An sẽ không làm được gì tổn hại đến kế hoạch của Hắn, nên hắn mới cho An vào làng.!

" Khốn Khϊếp.! Chờ đó, Trước sau gì Ta cũng sẽ Bắt được ngươi thôi Thuận à.! à Cả Mỹ Nhân Ngư đó nữa..!! "

Hắn là một thầy Phù Thủy khét tiếng vào trăm năm trước, nhưng bỗng một ngày hắn biến mất, người ở khắp nơi còn tưởng Hắn đã chết, nhưng không phải, hắn đã đến ngôi làng ở ven biển rồi thao túng họ, Hắn muốn tìm Nhân Ngư để có thể trường sinh bất lão.! Còn Thực hiện một Kế Hoạch mà ông cha hắn đã ấp ủ ngàn năm nữa.

Nhưng sao khi Hắn ăn được Thịt Nhân Ngư, thì cơ thể hắn vặn vẹo biến đổi thành một thực thể kinh tởm, những người khác không giữa được ý Thức của bản tính con người, nhưng hắn thì khác, Hắn có trong tay rất nhiều bùa ngải, và những thứ quý hiếm, như trái tim của Nhân Ngư.! Hắn đã ăn trái tim đó và làm thủ lĩnh của bọn thủy quái gớm riết kia.

Sao khi gặp nhóm người của Ông Đình, Và đã thoát khỏi nơi ngục tù đã giam cầm hắn gần 50 năm kia, Hắn đã lên kế hoạch gϊếŧ tất cả Nhân Ngư còn sót lại.! Để thực hiện kế hoạch đó hắn đã tìm đến Bà Hoa, người di nhất trong làng trốn thoát khỏi đó mà không bị biến thành thủy quái...

Hắn đã làm đủ mọi cách để Bà Hoa có thể Sanh ra Thuận, nói cách khác Hắn chính là Cha của Thuận.! Và rồi hắn lại lên kế hoạch khi biết Thuận có trong người một sức mạnh tương tự như Nhân Ngư...

Người Dân trong Làng đó cũng là Con cháu của hắn, vì nơi hắn sinh ra là Làng Khói Trắng... Hắn sợ người đời chú ý nhiều quá kế hoạch sẽ đổ vỡ, nên hắn đã bịa ra một câu chuyện về Nhân Ngư, sao đó là đổi tên làng.

Người dân trong làng đa số đã bị hắn bỏ ngải thao túng, chỉ có Mỹ Liên là Ngoại lệ, vì cô mang trong người một sức mạnh gì đó mà hắn cũng chưa từng được thấy... Hắn muốn chôn sống Mỹ Liên cùng với Thuận để luyện hai người thành quỷ...

Cứ tưởng kế hoạch sẽ Thuận lợi thì rắc rối lại xảy ra, Con cá trê Tinh hắn nuôi bỗng có trí tuệ rồi nó ăn thịt Mỹ Liên.! Hắn lúc đó như muốn đốt con cá thành tro, nhưng vì hắn đã nhìn thấy Minh.! Nên Việt con cá có ăn thịt Mỹ Liên hay không, cũng chẳng sao nữa.



Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, Hắn đã thả lũ thủy quái ra, nhưng có việc hắn không lường trước được, là Bà Linh lại phát điên, Bà ấy đã làm kế hoạch của Hắn chậm đi vì phải giả vờ bất tỉnh để qua mặt An.

Người hắn run bần bật vì tức giận, hắn vẫn mang bộ mặt của một thiếu niên 18 tuổi, nhưng linh hồn đã hơn trăm tuổi, Hắn muốn trả thù vì cô Nhân Ngư đó giám nguyền rủa hắn.!

" Lũ Nhân Ngư, Chết Tiệt.! "

Hôm nay là ngày thứ Bảy, cũng là ngày mà hắn lên kế hoạch chôn sống hai người, Thuận và Mỹ Liên, Nhưng Mỹ Liên thì chết, Còn Thuận thì đã bỏ trốn thành công.!

Hôm nay cũng là ngày mà Thuận biến đổi thành Bán Quái, Nữa người nữa Quái.! Còn Bà Hoa thì đã sớm biến thành Thủy Quái dưới tay Hắn từ lâu rồi... Chỉ là hắn muốn lừa Thuận nên mới cho Bà hoa nằm liệt trên giường...

Vẻ mặt tức giận của hắn bỗng mỉm cười:

" Hứ.! Thất bại Kèo này, Thì Ta bài kèo khác.! Chắc các ngươi cũng phải ở dưới đáy biển một thời gian nhỉ.!? Vậy thì đến lúc các ngươi ngôi lên tìm ta lần nữa, cũng là lúc các ngươi phải bỏ mạng.! Ha Ha Ha Ha.... " - Bỗng hắn ngừng cười :

" À... Không biết chị gái có được gì chưa chỉ.? Mình có nên gặp chị không ta.... Mà thôi... Giờ mà gặp chắc chị ta lột da róc xương mình mất.... Vẫn là thực hiện kế hoạch mới trước đi.! .. Ha Ha Ha Ha"

Giọng cười của Hắn vang vọng trong ngôi làng, giờ chỉ toàn là máu với thịt, xác người nằm chất chồng lên nhau... Như lũ cá hôm qua.

Một âm mưu đã được nghĩ ra, liệu lần này hắn muốn làm gì đây.?

Chấm dứt bảy ngày đau khổ, Thuận nhìn An đang chú tâm ngồi cạnh Minh, với vẽ mặt lo lắng tột độ... Cậu nhớ Mỹ Liên... Đoạn tình cảm cậu dành cho Mỹ Liên luôn chôn sâu dưới đấy lòng... Nhưng có lẽ cả cuộc đời này cậu cũng mãi mãi không thể nói ra nữa rồi, Cô ấy đã đi, đi rất xa... Xa đến nỗi cậu cũng không thể nhìn theo nữa.... ngước mặt nhìn lên trên, Nuốt nước mắt vào lại... Thuận tự hứa với chính mình là sẽ sống đến khi gϊếŧ được Tên Ka.!