Chương 23: Sự Sống Mong Manh. [ Ngày 6 ] 2/2

An đặc Minh Xuống dòng nước màu xanh dương kia, Vẻ mặt của cô đã tím tái đi, Khi cơ thể Minh vừa chạm vào mặt nước biển, đôi chân của Minh từ từ hóa lại thành một chiếc đuôi cá lắp lánh... An thấy Minh không có động tĩnh gì thì cậu ta liền nhảy xuống biển ôm cô vào lòng để có thể bơi sâu xuống lòng biển...

Thuận bên này mặt dù nằm kèo trên nhưng vì lũ thủy quái quá đông cũng bào mòn sức lực của cậu, Đôi mắt trắng thoáng trở nên đυ.c ngầu... Bàn tay Thuận đang bóp đầu một con thủy quái khiến nó nát bấy.! Cậu nhanh nhẹn trách né những cái miệng đầy răng đang hướng về phía mình, Thuận đưa tay lên trước mặt, những xoáy nước cực nhanh nhỏ như một cây trúc suốt hiện, rồi chúng lao nhanh đến chỗ mấy con Thủy Quái kia.

Những tiếng " Bập Bập " Vang lên, Cũng là lúc mấy con Thủy Quái được Thuận cho một lỗ giữa ngực.! cơ thể chúng bắt đầu mềm oặt mà từ từ chìm xuống lòng biển.!

Thuận thở gấp khiến cho mặt nước phía trên liên tục nổ bong bóng " bong bóp " , Cậu nhìn tay chân mình, trên tay cậu có một màng mỏng như của cá.! Thuận đưa mắt nhìn xuống lòng biển thì thấy An đang bế Minh bơi xuống... Cậu liền nhanh nhẹn bám theo.!

Khi đã đến gần An, thuận lên tiếng hỏi :

" Cậu ... tại sao lại bơi xuống đây.? Cô ấy bị gì vậy.? " - An xót ruột nói :

" Chúng ta cầm tìm một loại san hô.! " - Nghe An nói Thuận liền Hỏi :

" San Hô.? Nó màu gì.? Có đặt điểm ra sao.? Tôi sẽ phụ cậu tìm nó.! " - Thuận vào thẳng vấn đề, không hề hỏi tìm san hô để làm gì, An gấp gáp trả lời :

" Màu đỏ, Nó có hình như một giọt nước, Nó chỉ sống ở các khe hở dưới đáy biển.! "

Thuận gật đầu rồi cùng An bơi nhanh xuống đáy biển, Một cặp mắt của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm họ, Một con cá mập đang bơi với tốc độ cực nhanh đến chỗ Ba người.! Khi cái miệng đầy răng của con cá mập định cắn bây đầu Thuận thì nó đã bị An đâm một phát chết tươi :

" Cá... Cá... Mập.? "



Thuận há hốc nhìn tay An vẫn đang giữ con cá Mập, An thẳng tay vứt con cá mập đã chết qua một bên , Máu từ cơ thể nó liên tục loan ra, An cau mày :

" Chúng ta đi khỏi đây nhanh lên đi, có máu rồi, chút nữa sẽ có nhiều cá mập đến đây hơn đó.! "

Thuận gật đầu , Hai người cùng bơi xuống, trên tay An là Minh đang thoi thóp, Mạng sống của cô bây giờ rất mong manh vì đã mất máu quá nhiều... Vẻ mặt của An Lo lắng đến mức trán cậu ta nhăng nhúm, Mặt dù ngoài mặt An hay nói móc Minh, nhưng trong lòng lại rất quý cô, vì lúc mà An đau khổ nhất cô đã suốt hiện...

" Cậu Là Thủy Quái Sao.? Có Muốn đi cùng tôi không.? "

" Này An.! Cậu thôi cái trò nói móc tôi đi.! Không là tôi cho cậu mất mạng bây giờ.! "

" Không Phải tại cậu mà Vợ con cậu mới chết đâu... Họ chỉ đang đến một nơi tốt hơn thôi.... Nên là cậu đừng buồn nữa.! "

" Chúng Ta sẽ kề vai sát cánh tiêu diệt Thủy quái nhé.! "

Giọng nói của Minh văng vẳng bên tai An, không hiểu lý do tại sao trong lòng An, cô luôn là một người rất quang trọng với cậu ta...

" Nếu Tôi mà chết. Vậy cậu sẽ làm gì.? "

" Hứ, Đồ Vô tâm.! Nếu ngày đó thật sự xảy ra thì tôi sẽ cho cậu Linh đang của tôi.! Để cậu thay tôi tiêu diệt Thủy quái nhá.? "

Những dòng ký ức liên tục chạy qua não An, Nhìn Minh đang hôn mê trong tay, Đôi mắt màu xanh dương của An thoáng buồn như sắp mất đi thứ gì đó rất quang trọng.! ....



Đáy Biển Đen ngòm, Chỉ có bốn đốm sáng lập lòe , hai trắng , hai xanh dương, đang lao nhanh xuống.! .... Thuận đưa mắt nhìn khắp nơi, mắt cậu có thể nhìn trong bóng tối rõ như ban ngày... An đặt Minh xuống Một dãy san hô khá to, Đưa mắt Sang Thuận thì An nhìn thấy cậu đang bơi khắp nơi để tìm cây san hô theo lời An.

" Nó Ở Đâu.? Nó Ở đâu.? " - Thuận lầm bầm trong miệng liên tục, An đang định bơi qua chỗ Thuận để tìm Chung thì nghe Thuận hét lên :

" Thấy Rồi.! Tìm Được rồi.! " - Cầm cây san hô trên tay Thuận bơi nhanh về phía An, Cây san hô màu đỏ sẫm phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.. Thuận đưa nó ngây cho An.

" Đây.! " - Nhận lấy cây san hô đó, An quay lại nhìn Minh, Cậu ta bóp nát nó rồi khẽ mở miệng Minh cho vào trong... Thấy mãi Minh chẳng nuốt xuống, An đành hớp một ngụm nước biển , rồi cuối người xuống đưa vào miệng Minh... " ực " một tiếng làm An thở phào nhẹ nhõm...

Thuận đứng nhìn nãy giờ mặt cậu đỏ bừng... Vì cái cảnh khi nãy... Thuận lắp bắp :

" Cây... San hô khi nãy có tác dụng gì thế...?"

An thấy mặt Thuận đỏ âu, thì cậu ta cũng biết là cảnh vừa rồi đã bị Thuận nhìn thấy tất, An trả lời câu hỏi của Thuận để bớt ngượng :

" Cây San Hô đó được gọi là, Huyết San, nó có thể chuyền vào cơ thể một lượng máu nhất định... Nó còn có một tác dụng khác nữa, là chữa được bách bệnh... ... Tôi không nghĩ cậu sẽ tìm được nó nhanh như thế đó... Vì nó rất quý hiếm, hầu như chưa ai tìm được cả.... " - An nhìn Thuận từ trên xuống dưới rồi hỏi :

" Làm sao cậu tìm được nó vậy.? "

Thuận gãi gãi đầu, Cậu cũng không biết phải giải thích sao nữa, khi nãy cậu nhỉ nhìn thấy ánh sáng đỏ lập lòe yếu ớt phát ra từ một hốc đá nhỏ, thế là cậu tìm được nó thôi.! Thuận cười ngại nói :

" Chắc Do, May Mắn.! "