Chương 5
Ôm chặt Tiểu Nam trong lòng, thật sự giống cái lò sưởi nhỏ khiến cậu không muốn buông tay.
Tất cả xúc giác mà cậu cảm nhận được đều là làn da nhẵn mịn của Tiểu Nam.
Hải Thiên Lam mười lăm tuổi, đúng là niên kỷ mà tìиɧ ɖu͙© nảy mầm.
Ôm Tiểu Nam, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo kia, Hải Thiên Lam lần đầu tiên trong đời sinh ra loại cảm xúc thương yêu cùng dục niệm lạ thường.
“Tiểu Nam, theo anh về nhà đi.”
Thật muốn dụ Tiểu Nam về nhà.
“Vậy sao được a, papa mama tìm không thấy em sẽ rất buồn.”
“Vậy ngày mai chúng ta đã phải chia tay rồi sao?”
“Ưm! Về nhà tìm papa mama, vẫn là ở nhà tốt nhất, em còn chưa có ăn cơm chiều, hiện giờ bụng thật đói.”
Tiểu Nam còn quá nhỏ, không nghe ra sự lưu luyến trong lời nói của Hải Thiên Lam.
“Tiểu Nam, chúng ta lập cái ước định đi, sau này mùa hè hàng năm anh sẽ đều tới nơi này chờ em, chờ em cả mùa hè.”
“Tại sao a?”
Tiểu Nam nhìn cậu hỏi, nơi này cách nhà bé rất xa, bé không muốn đến.
“Anh muốn gặp em, em không muốn sao?”
Tiểu Nam nghĩ nghĩ.
“Em sợ papa mama sẽ không cho em đi xa thế này nữa.”
“Vậy nhớ kỹ anh luôn chờ em ở đây, lúc em có thể ra khỏi nhà liền tới tìm anh nhé.”
“Vậy được rồi, bất quá anh chỉ có thể tới một mình, papa nói đến gần con người rất nguy hiểm.”
“Được!”
Hải Thiên Lam cho Tiểu Nam một nụ hôn đính ước, đem Tiểu Nam ôm rất chặt rất chặt…
Đó là mối tình đầu của Hải Thiên Lam.
Ngày hôm sau hai người chia tay, Hải Thiên Lam lưu luyến trở lại bên cha mẹ. Bất quá người đẩy cậu xuống biển vẫn là không điều tra ra, mà đối với câu chuyện cậu kể về nhân ngư Tiểu Nam, cha mẹ đều tỏ vẻ không tin, nói đó chỉ là ảo giác phát sinh khi cậu bị ngộp trong biển. Thực chất là cậu mạng lớn được sóng biển đẩy dạt vào bờ.
Hải Thiên Lam cũng không phân bua nhiều, chỉ xin cha mẹ xây một khu biệt thự trên vách núi gần bờ nơi cậu được tìm thấy. Mùa hè hàng năm dùng thế nào cũng phải tới đây ở lại suốt thời gian rất lâu.