Trên thớt có những miếng thịt nhân ngư đã được cắt nhỏ, da cá đã được lột bỏ từ lâu, chỉ còn lại lớp mỡ trắng và phần thịt đỏ tươi.
Ta đang đứng trước bếp, dùng dao cẩn thận tách thịt cá và mỡ.
Nấu dầu cá là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, nếu cắt quá dày và xen lẫn thịt cá đỏ vào dầu, thì màu của dầu sau khi nấu sẽ chuyển sang màu vàng, khi đốt có mùi tanh.
Nếu cắt quá mỏng sẽ lãng phí dầu cá. Chiếc đèn nhân ngư làm bằng dầu nhân ngư được giới quý tộc yêu thích, một chiếc đèn nhân ngư nhỏ sẽ được bán với giá hàng trăm vàng.
Mỗi lần nấu xong dầu nhân ngư, cha ta lại qua kiểm tra phần thịt nhân ngư còn lại. Nếu phát hiện ta cắt không sạch sẽ, ông sẽ ngồi xổm xuống đất im lặng lau nước mắt, còn mẹ ta thì ở bên cạnh khóc lớn.
Khóc cho sự bất hạnh của chính mình, khóc cho đứa con chưa kịp chào đời, khóc cho sự tiếc nuối của tổ tiên nhà họ Tống.
Khóc xong họ bắt đầu dạy cho ta một bài học, đó là lúc ta sợ hãi và tuyệt vọng nhất.
Dù cha ta là thợ săn nhân ngư giỏi nhất làng nhưng gia đình ta vẫn rất nghèo. Triều đình cấm người dân mua bán các sản phẩm của nhân ngư, dầu nhân ngư dùng để nấu, da và vảy nhân ngư được lột ra và may thành những chiếc váy lấp lánh, tất cả đều được huyện lão gia thống nhất phái người thu mua.
Một thùng dầu nhân ngư nặng 1 ký được bán với giá 100 vàng ở thủ đô Thượng Kinh. Nhưng huyện lão gia đã mua nó từ chúng ta với giá một vàng. Mặc dù vậy, trong mười dặm xung quanh, làng của chúng ta vẫn là làng giàu nhất.
Tất cả các cô nương đều muốn gả đến làng của chúng ta, dù sao trong một gia đình nông dân bình thường, một gia đình mấy người thắt lưng buộc bụng, một năm tiết kiệm nhiều nhất cũng chưa được một nửa vàng.
Vì vậy, đây cũng là lý do khiến mẹ ta ngày nào trông cũng buồn bã.
Bà lấy cha ta đã 18 năm mà chưa sinh được một đứa con trai. Bà mối trong làng hàng tháng đều đến nhà ta, trước mặt mẹ ta mà nói với cha ta rằng ông nên tìm một người vợ có thể sinh con trai..
Cha ta luôn lắc đầu từ chối, ông nói chỉ thích một mình mẹ ta.
Ông đưa mẹ ta lên huyện gặp vu y (thầy phù thủy), vu y nói sức khỏe của mẹ ta không có vấn đề gì, chỉ cần bà uống thuốc và chăm sóc tốt thì trong vòng ba năm sẽ sinh được một đứa con trai.
Cha mẹ ta rất vui mừng. Chỉ là thuốc của vu y thực sự rất đắt tiền. Nó đắt đến mức cha ta tiêu hết số tiền dành dụm ở nhà cũng không đủ, ông còn mắc nợ trong làng rất nhiều.
Nhưng cha mẹ ta nói, chỉ cần có thể sinh được con trai thì việc bán m/áu thịt của mình cũng đáng. Có con trai, dù có ch/ết cũng không xấu hổ khi gặp lại ông bà tổ tiên.