Chương 2

"Ahh"

Trong căn bếp nhỏ và tối tăm, nam nhân ngư bị nhốt trong l*иg cười lạnh.

Ta phục hồi lại tinh thần, giật mình biến sắc.

Ch/ết tiệt! Vừa rồi trong lúc phân tâm, ta đã cắt một miếng thịt nhân ngư quá lớn, lại không cẩn thận ném vào nồi, nồi dầu nhân ngư này sẽ vô dụng mất rồi!

Lớp mỡ trắng như tuyết trong nồi dần chuyển sang màu vàng, mùi m/áu tanh nồng nặc tràn ngập căn phòng.

Dầu như thế này được coi là chất lượng thấp và huyện lệnh đại nhân chỉ chịu trả một đồng bạc để mua nó.

Một vàng biến thành một bạc, ta gặp rắc rối lớn rồi!

"Nếu ngươi có thể giúp ta một việc, ta sẽ giúp ngươi khôi phục nồi dầu này về trạng thái ban đầu."

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong l*иg, đó là nhân ngư bị nhốt trong bếp nửa tháng.

Sau khi tất cả các nhân ngư được đánh bắt về cha ta sẽ giữ họ lại trong bếp.

Để họ chứng kiến đồng loại của mình bị gi/ết, ch/ặt chân tay, lột da và nếu thành dầu.

Cha ta nói khi nhân ngư sợ hãi, cơ thể họ sẽ tiết ra rất nhiều dầu.

Họ càng sợ hãi, càng sẽ nấu được nhiều dầu, chúng ta càng kiếm được nhiều tiền.

Có tiền, cha mẹ có thể sinh con trai, người trong làng sẽ không còn cười nhạo họ nữa.

Ta ngồi xổm trước bếp, cuống cuồng lôi củi ra, cố gắng cứu nồi dầu.

Nhưng dập lửa có ích gì? Ta chỉ muốn làm điều gì đó để che đậy nỗi sợ hãi của chính mình.

Khi mẹ sinh ra ta, bà thực sự đang mang song thai.

Nhưng mẹ nói là ta đã làm loạn trong bụng mẹ, ta không nói không rằng đã chui ra ngoài rồi, thậm chí còn khiến em trai ta ch/ết thảm trong bụng mẹ.

Vu y đã dùng rất nhiều loại thuốc để cứu sống mẹ ta nhưng cũng khiến bà khó có thai thêm một đứa con nữa.

Ta là tội nhân của nhà họ Tống, không có ta, em trai ta đã không ch/ết, nhà ta cũng không mắc nợ nhiều như vậy.

Bây giờ, ta lại làm hỏng nồi dầu cá này, ta không thể tưởng tượng được vẻ mặt của họ khi nhìn thấy nồi dầu cá này vào ngày mai.

Vì việc đánh bắt quá nhiều nên ngày càng bắt được ít nhân ngư hơn.

Gia đình chúng ta chỉ bắt được hai nhân ngư trong năm nay. Nghĩ đến cha mẹ ta sẽ tức giận như thế nào, ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Không được, ta phải tìm cách giữ lại nồi dầu này.

"Ngươi, ngươi thật sự có biện pháp sao?"

Ta quỳ xuống nhìn nhân ngư bẩn thỉu trong l*иg, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong ánh nến mờ ảo, nhìn còn đẹp hơn cả con trai của huyện lệnh. Các nhân ngư đều rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả các vị thần trong tranh.