Gián điệp, có lẽ nhân ngư này chính là gián điệp!
Nếu là gián điệp, Đạt Lí Nhĩ tỏ vẻ y nguyện ý hy sinh chính mình… Vẫn thôi đi, không có vài người biết Raymond tên kia thích ai, dù cho thật sự có người bố trí, những người đó cũng không nên cho nhân ngư trực tiếp đến cục quản lý gen ghép đôi a.
Cũng nên tìm thân phận tốt một chút, gần Raymond chút nữa, tuần tự mà tiến lên. Chứ không phải như bây giờ, quá thô bạo.
“Bảo……” Đạt Lí Nhĩ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, không, hiện tại không thể gọi bảo bối, “Ăn nhiều một chút.”
Đạt Lí Nhĩ quyết định mở quang não, gửi tin tức cho Raymond. Bằng không, nếu bị bắt, vậy càng khó, y không muốn nếm thử nắm đấm của Raymond, cũng không muốn xem dị năng Raymond có bao nhiêu lợi hại.
Đến nỗi Du Thanh có hay không là gián điệp hoặc là cái khác, vẫn là giao cho Raymond phán đoán. Đạt Lí Nhĩ tỏ vẻ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, nhân ngư không thuộc về y, y nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Du Thanh thấy thái độ Đạt Lí Nhĩ thay đổi, ban đầu còn rất ngả ngớn, lập tức trở nên đúng đắn rất nhiều. Du Thanh không cần quay đầu ra sau cũng biết, có lẽ người của hiệp hội bảo hộ nhân ngư ngồi ở cách đó không xa, nhưng Đạt Lí Nhĩ cũng không cần phải như thế đi, rốt cuộc đối phương chính là quý tộc a.
Một quý tộc cấp bậc không thấp, căn bản không cần phải sợ hiệp hội bảo hộ nhân ngư, hiệp hội lại không có khả năng giam cầm nhân ngư, không cho nhân ngư gả cho quý tộc. Nếu hiệp hội bảo hộ nhân ngư giam cầm nhân ngư, khiến nhân ngư dựa theo quy định của bọn họ để gả chồng, cũng không biết là bao nhiêu thế kỉ trước lão hoàng lịch.
Hiệp hội bảo hộ nhân ngư đã sớm đổi mới, bắt kịp thời đại, bọn họ giữ gìn chính là tự do của nhân ngư, mà không phải giam cầm nhân ngư.
“Hương vị không tồi.” Du Thanh nói.
“Không tồi là được.” Đạt Lí Nhĩ trả lời.
“……” Du Thanh cảm thấy đề tài này không tiếp tục được, muốn mình nói tiếp sao?
Tuy rằng cậu xác thật nhất thời tức giận nói chào giá hào môn, nhưng là gió thổi qua, quá một đêm, đầu óc liền thanh tỉnh.
Chỉ là đã điền bảng biểu, cục quản lý gen đã ghép đôi. Du Thanh chỉ có thể căng da đầu chấp nhận, cậu phát hiện chính mình vẫn làm không được vì gả vào hào môn mà đi lấy lòng người khác, không phải nói những quý tộc đó sẽ đối tốt với nhân ngư, sẽ lấy lòng nhân ngư sao?
Du Thanh cảm thấy chính mình bị lừa, đối phương không tiếp tục chế tạo đề tài, như vậy mình làm sao bây giờ?
“Ăn từ từ.” Đạt Lí Nhĩ lại nói, “Còn có các đồ ăn khác, ăn xong lại gọi.”
Đạt Lí Nhĩ không muốn ra ngoài với Du Thanh, nếu đi ra, vậy không tốt a. Vạn nhất gặp Raymond thì sao, Đạt Lí Nhĩ tỏ vẻ nhất định giữ được chân của bản thân, vì giữ được chân, y rất là nỗ lực, phòng ngừa Raymond không tin, y còn gửi ảnh chụp Du Thanh qua.
Raymond đang ở nhà, một khoảng thời gian trước anh cảm thấy Đạt Lí Nhĩ quá phiền, liền đem kéo đen. Bởi vậy, anh không nhận được tin tức Đạt Lí Nhĩ gửi tới.
Đạt Lí Nhĩ chờ a chờ a, chờ đến lúc Du Thanh cơm nước xong, lại ăn điểm tâm ngọt, Raymond như cũ vẫn chưa có trả lời.
“Nếu không, lại ngồi ngồi?” Đạt Lí Nhĩ hỏi, “Lại ăn một chút?”
“Không cần.” Du Thanh thật sự ăn không vô nữa, “Tôi không phải cá mè hoa.”
“Ha hả.” Đạt Lí Nhĩ mỉm cười, không biết nói cái gì lời nói, sợ bị đối phương cho rằng y ở đùa giỡn cậu.
“Không cần có lệ như vậy đối với ta, không thích không đồng ý, không quan hệ.” Du Thanh sao lại không biết thái độ của đối phương, chính là cảm thấy không thích hợp đi, “Còn có các quý tộc tiếp theo.”
“……” Tươi cười trên mặt Đạt Lí Nhĩ cứng lại, đối phương còn muốn đi gặp mặt quý tộc khác sao?
“Cảm ơn bữa ăn của anh.” Du Thanh đứng dậy, dù sao cũng là đối phương trả tiền.
“Từ từ.” Đạt Lí Nhĩ gọi Du Thanh lại.
Du Thanh vẫy vẫy tay rồi rời đi, sợ cái gì, cậu hiện tại là nhân ngư, không cần sợ đắc tội quý tộc. Cái này cũng không tính là đắc tội, chỉ là miễn phí ăn một trực một bữa cơm trưa mà thôi.
Đạt Lí Nhĩ thấy Du Thanh không phản ứng lại, liền liên hệ người của cục quản lý gen dò hỏi tình huống, hỏi Du Thanh khi nào gặp mặt vị quý tộc tiếp theo.
“Đây là quyền riêng tư của nhân ngư điện hạ, không thể trả lời.” Nhân viên công tác chính là như vậy mà trả lời Đạt Lí Nhĩ, dù Đạt Lí Nhĩ là quý tộc, y vẫn không có quyền can thiệp lựa chọn của nhân ngư.
“……” Đạt Lí Nhĩ trước kia không có chú ý những việc này, nhưng cũng biết nếu là cục quản lý gen nói như vậy, đối phương liền không khả năng nói.
Kia y hỏi một chút…… Hỏi cái P, trực tiếp đi tìm Raymond.
Vạn nhất bạn tốt ở mở họp không kịp thời nhìn đến đâu, hoặc là bởi vì mặt khác sự tình mà chậm trễ.
Đạt Lí Nhĩ chột dạ, y nghĩ có lẽ bạn tốt lại kéo y vào sổ đen. Bạn tốt không phải lần đầu tiên kéo đen y a, ngày thường sẽ kéo đen, nếu là đi ra ngoài làm nhiệm vụ thượng chiến trường, sẽ thả ra, hơn nữa bọn họ còn có mặt khác liên hệ phương thức.
Nhân viên công tác hiệp hội bảo hộ nhân ngư cùng Du Thanh trở về nhà, trấn an, “Mệt mỏi sao? Trở về ngủ trưa trong chốc lát, ngày mai có thể gặp gỡ người tiếp theo, chỉ hai ngày, cũng không có quan hệ.”
“Ngủ trưa đi.” Du Thanh không nóng nảy,dù cho cậu hiện tại không có tìm được quý tộc thích hợp , không phải là có các loại trái cây hi hữu ăn sao.
Ai, nhân ngư Omega đãi ngộ thật tốt, không biết thời điểm vị Alpha kia muốn làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư, có thành công hay không.
Phải biết rằng phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư không phải trăm phần trăm thành công, cũng may cho dù phẫu thuật thất bại, đại khái vẫn có thể giữ được tính mạng, nguy hiểm tử vong rất thấp, chính là khả năng hủy hoại tin tức tố mà thôi. Chẳng qua bởi vì xác suất phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư thành công rất thấp, cho nên không có nhiều người đi làm, dù giữ được tính mạng nhưng tin tức tố bị huỷ hoại, cùng người bị huỷ hoại, không kém.
Du Thanh mặc kệ, người khác thất bại cũng tốt, thành công cũng tốt, cùng cậu không có quan hệ, cậu cũng không cần đi cầu vị học trưởng kia. Cậu vẫn sẽ cảm tạ vị học trưởng kia trợ giúp cậu ngăn cản lần quy tắc ẩn, nếu đối phương yêu cầu trợ giúp, thì báo ân là được.
Tuy rằng cậu khi đó không cần học trưởng ngăn cản, cậu có thể chống cự, nhưng vị học trưởng kia ra tay, Du Thanh liền nhớ kỹ.
Đạt Lí Nhĩ sau khi ra khỏi nhà hàng, liền ngồi lên xe huyền phù tăng tốc hướng tới Lôi gia.
“Raymond, Raymond, cậu ở đâu?” Đạt Lí Nhĩ biểu tình vội vàng, vừa đến phòng khách liền bắt đầu gọi người.
Quản gia nguyên bản là muốn cho Đạt Lí Nhĩ trước tiên ở phòng khách, nếu không phải biểu tình đối phương gấp gáp, có lẽ quản gia còn không cho Lí Nhĩ tiến vào. Bởi vì đại nhân đã ra chỉ thị, đừng tùy ý cho Lí Nhĩ tiến vào.
“Tớ tìm được bạch nguyệt quang của cậu!” Đạt Lí Nhĩ lớn tiếng nói, sợ Raymond không ra gặp y.
Đây không phải sự việc chưa từng xảy ra, Đạt Lí Nhĩ có mấy lần vào được, lại ở trong phòng khách ngồi thật lâu cũng chưa nhìn thấy người, mà Raymond rõ ràng ở nhà lại không gặp hắn. Hắn bất quá chỉ phạm phải một chút sai lầm nhỏ sao, bằng hữu thân ái, cần thiết so đo như vậy sao.
“Cậu nếu không ra, cậu ấy liền cùng người khác gặp mặt.” Đạt Lí Nhĩ nói, “Cậu ấy sẽ gả cho người khác! Cậu nếu không tin liền xem quang não, giữa trưa còn cùng tớ gặp mặt a.”
A a a, không đúng, y nói như thế nào ra sự việc hồi trưa, Đạt Lí Nhĩ ảo não nghĩ.
Không được, y vẫn nên chạy đi, Đạt Lí Nhĩ chuẩn bị rời đi, dù sao y đã nói mọi chuyện. Còn không chờ y đi ra tới cửa đã bị người cản đường.