Chương 2: Xem mắt

Một tấm ảnh chụp......

“Ngài......” Phó cục trưởng Trương cục quản lý gen bỗng cảm thấy vị đại quý tộc này có phải hay không lừa gạt ông, lấy thực lực của Lôi gia, muốn tìm một người là quá dễ dàng, không cần phải dựa theo người trên ảnh chụp để tìm một người tương tự, chính mình làm đều được. Trừ phi người kia đã chết, không tìm thấy, mới tìm thế thân.

Chẳng lẽ người này thật sự đã chết?

“Nếu không, ngài trước cùng vị nhân ngư Omega điện hạ kia gặp mặt?” phó cục trưởng Trương nói, trong tình huống bình thường, gửi tin tức ghép đôi cũng chỉ là tin tức đơn thuần, không có ảnh chụp hay tư liệu khác. Đến trước xem hai bên có hay không bằng lòng gặp mặt, lại chậm rãi tìm hiểu mặt khác.

Nếu ngay từ đầu đem tất cả tư liệu đều cho hấp thụ ánh sáng, như vậy một bên không hài lòng, bên còn lại có thể ỷ vào tư liệu đi dây dưa.

Người của cục quản lý gen quá quen thuộc với tình huống như vậy, trước kia có thời điểm để ảnh chụp trong tư liệu, liền có người đi dây dưa bên còn lại. Sau không có cung cấp nhiều tư liệu, vẫn có người đi tra.

“Không cần.” Raymond cho rằng chính mình không phải một người chú trọng độ xứng đôi, cũng không phải là một người bị tin tức tố ảnh hưởng. Thân là quý tộc, điểm tự chủ này vẫn phải có.

“99.9%, đế quốc tuy rằng không bắt buộc, nhưng vẫn là hy vọng ngài......”

“Không cần!” Raymond lại một lần nữa cự tuyệt.

“Vậy dựa theo thứ tự, an bài những người khác cùng vị nhân ngư Omega điện hạ gặp mặt.” Phó cục trưởng Trương nói.

Phó cục trưởng Trương nghĩ chính mình tại đây là kết thúc trách nhiệm. Những người khác cũng là quý tộc, vị kia nhân ngư muốn gả cho quý tộc, gả hào môn, có thể thành công.

Đối, nhân ngư Omega sao, giá trị sinh sản cao, nên gả cho quý tộc, gả cho hào môn. Dù cho quý tộc năng lực sinh dục thấp, nhân ngư Omega đó chính là giá trị mang thai cao nhất, xác thật nên gả cho quý tộc, vì quốc gia cống hiến.

Cấp bậc dị năng của quý tộc cao, có nghĩa quý tộc phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia, nếu quốc gia không có cường giả dẫn dắt che chở , kia liền xong đời.

Phó cục trưởng Trương không cảm thấy nhân ngư hám làm giàu có cái gì không tốt, Omega thân thể yếu đuối, rất ít Omega đi làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư.

Huống chi vị nhân ngư Omega kia...hình như là nhân ngư tự nhiên, không phải cải tạo, vậy càng tốt. Quý tộc chính là có tiền, không sợ người cá tham làm giàu.

Phó cục trưởng Trương vừa đi vừa nghĩ, vậy an bài vị tiếp theo. Ông nghĩ, đã có quý tộc liên hệ ông, dò hỏi sự việc của nhân ngư.

“Là, là có.” phó cục trưởng Trương gật đầu, “Theo trình tự, là thân phận quý tộc cao thấp, không phải độ xứng đôi cao thấp, đây là yêu cầu của nhân ngư.”

Trong tình huống bình thường, dù nhân ngư không yêu cầu, nếu là độ xứng đôi gần ngang bằng nhau, cục quản lý gen cũng từ quý tộc có thân phận cao tới thấp. Thân phận của quý tộc cao hay thấp, quan trọng nhất vẫn là cấp bậc dị năng cao. Nếu là địa vị quý tộc không sai biệt lắm, dị năng cấp bậc cao xếp hạng trước.

Đây cũng không xem như là bí mật, văn bản cục quản lý gen quy định rõ ràng, đương nhiên, nhân viên cũng có tự do nhất định.

Giờ phút này, Du Thanh đang ở một căn biệt thự tại trung tâm thành phố. Không có biện pháp, những người đó không yên tâm cho cậu ở trong nhà của mình. Nhân viên công tác hiệp hội bảo hộ nhân ngư không hỏi Du Thanh trước kia như thế nào ngụy trang thành Omega bình thường, không hỏi đối phương vì cái gì muốn công khai thân phận. Bọn họ nghĩ Du Thanh hơn phân nửa là đã chịu hiện thực đả kích, trước kia xác thật rất ít nhân ngư ngụy trang thành người thường, nhưng có Omega ngụy trang thành Beta, sinh hoạt không như ý, mặt sau lại công khai thân phận đi cục quản lý gen tìm người xứng đôi.

Nhân ngư sao, nhân ngư tự nhiên quá ít, cơ bản đều là nhân ngư cải tạo . Nga, nếu nhân ngư này là gián điệp, không thể nào, làm gì có quốc gia nào cho nhân ngư tự nhiên làm gián điệp a.

Nếu thực sự có quốc gia bỏ được, vậy liền tới a, quốc gia bọn họ nguyện ý hy sinh chính mình để cùng gián điệp nhân ngư ở bên nhau.

“Đây là cherry của tinh cầu MK23, hôm nay vừa mới vận chuyển tới.” Nhân viên công tác hiệp hội bảo hộ nhân ngư đưa trái cây mới cho Du Thanh, “Bên kia cục quản lý gen đã an bài, đừng sợ, nếu ngài muốn biết tin tức của đối phương, chúng tôi có thể giúp ngài điều tra rõ.”

“Cảm ơn.” Du Thanh cầm lấy một quả cherry, hương vị ngọt ngào, còn có chút giòn, ăn rất ngon.

Cherry của tinh cầu MK23 phi thường quý hiếm, Du Thanh ngày thường đều luyến tiếc mua cherry quý như vậy, đều mua hàng rẻ tiền. Đừng xem thường một quả cherry nhỏ này, đều phải bằng một tháng tiền lương của cậu.

Du Thanh sớm đã từ chức, cấp trên muốn quy tắc ngầm với cậu, vị học trưởng nói muốn đi làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư đã giúp hắn ngăn cản một lần, như vậy công việc cũng không còn. Thất nghiệp, lại gặp phải Alpha đi làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư, Du Thanh dứt khoát sa ngã, gả vào hào môn.

Nhìn cherry, Du Thanh bỗng nhiên minh bạch vì sao vị học trưởng kia lại muốn đi làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư, thật sự rất sướиɠ a.

“Bên kia vị đại nhân Lôi đại nhân đã cự tuyệt, không sao, còn có các quý tộc khác.” Nhân viên công tác kia lại nói, “Hắn cùng ngài xứng đôi độ cao như vậy, thật đáng tiếc.”

Nhân viên công tác cùng Du Thanh nói như vậy, không phải muốn Du Thanh dây dưa với Raymond, mà là cậu cùng Raymond có độ xứng đôi độ cao, lực hấp dẫn của tin tức tố lực rất lớn. Omega không bằng Alpha, Omega càng mẫn cảm, vì tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện, trước tiên cùng người ta nói một tiếng.

Nếu Du Thanh đã thành thân, bị đánh dấu hoàn toàn , cũng không có gì. Mấu chốt là trước mắt người còn độc thân, nhân viên công tác cũng không lo lắng Du Thanh thật sự chạy tới câu dẫn Raymond, không dễ dàng như vậy, không phải tin tức tố câu không được, mà chưa biết sẽ câu như thế nào.

“Có thể.” Du Thanh gật đầu, Raymond a.

Du Thanh nhớ rõ, thời điểm cậu chưa đổi tên từng gặp qua vài lần. Một người nhìn qua lạnh như băng, cũng ít nói, nhìn qua không khiến người thích, cố tình những người đó liền rất thích Raymond. Cậu nghĩ Raymond là quý tộc, cấp bậc dị năng cao, mới hấp dẫn nhiều người như vậy đi.

Vì thế bằng hữu Raymond là Đạt Lí Nhĩ được gặp người của cục quản lý gen, hỏi y hay không nguyện ý đi gặp nhân ngư, cục quản lý gen chưa bao giờ cưỡng bách bọn họ.

“Muốn, đương nhiên là muốn a.” Đạt Lí Nhĩ cho rằng chính mình chờ đợi cũng không uổng phí, xem ra mình thực mau có thể ôm một nhân ngư Omega mỹ lệ, nhân ngư thực mỹ, Omega còn có tin tức tố kiều mỹ, ngọt ngào đến ngây người!

Bỏ qua là đồ ngốc, huống chi rất nhiều quý tộc đều chờ được gặp nhân ngư.

Đạt Lí Nhĩ không thích nhân ngư Alpha, tin tức tố Alpha không giống Omega, không có quyến rũ như vậy, ngược lại có chứa khıêυ khí©h. Alpha không đi chiến trường, không nghiêm túc công tác, mà là chạy tới làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư, quá yếu đuối. Nếu nguyên bản chính là nhân ngư, cũng thôi đi, nguyên bản không phải, kia không phải yếu đuối thì là cái gì.

Nhân ngư tự nhiên không phải vô thuộc tính, chính là Omega, không xuất hiện Alpha. Gen Alpha quá bá đạo, cường thế, nơi nào cho phép gen nhân ngư xuất hiện.

“Xinh đẹp sao?” Đạt Lí Nhĩ hỏi, “Bảo bối nhất định rất xinh đẹp đi.”

“......” nhân viên công tác cục quản lý gen bỗng có chút lo lắng cho nhân ngư, chỉ hy vọng người này về sau có thể thu hồi tâm, đừng như vậy hoa si.

Cũng may đại đa số quý tộc hôm trước hoa si, hôn sau đều toàn tâm toàn ý, chỉ có số rất ít còn hoa si. Nhân viên công tác không có cấp ảnh chụp, mà là an bài cho phép Lí Nhĩ cùng Du Than gặp mặt.

Một ngày thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, Đạt Lí Nhĩ cho rằng ngày này thật sự rất thích hợp để gặp mặt.

“Nga, bảo bối......” Đạt Lí Nhĩ cảm thấy người từ xa xa đi tới thực đẹp, thời điểm hai người cách nhau không đến 1 mét, tươi cười trên mặt y cứng đờ.

Khuôn mặt người này làm sao quen mắt như vậy? Đây không phải là bạch nguyệt quang của bạn tốt sao? Không, nhất định là ảo giác!

Đạt Lí Nhĩ có chút hoảng, Raymond sẽ đánh gãy chân y sao? Không, có lẽ chỉ là trùng hợp! Nhiều hành tinh như vậy, nhiều người như vậy, luôn có người lớn lên tương tự, đúng, chính là như thế.

“Chân ta......” Đạt Lí Nhĩ vẫn cảm thấy chân đau. “Sao vậy?” Du Thanh nghi hoặc, chân đối phương làm sao.

“Em bị mất trí nhớ sao?” Đạt Lí Nhĩ biến sắc, a, không đúng, hỏi mất trí nhớ cũng vô dụng đi, “Ý ta là em từng chơi qua trò tháp bị lạc này chưa?”

“......” Du Thanh khóe miệng hơi co rút, đây không phải là quý tộc nghiện võng du đi.

“Gọi món ăn đi.” Đạt Lí Nhĩ cho rằng vẫn là đừng nói đến, bằng không, đối phương phải dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn y, “Thích cái gì liền điểm cái gì.”

Sau khi Đạt Lí Nhĩ nhìn Du Thanh gọi đồ ăn, y có chút cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, những đồ ăn cỡ nào quen mắt a.

Thôi xong, chân của y!!!

Có lẽ đối phương chỉnh dung, có lẽ đối phương cố ý bắt chước người khác...... Đạt Lí Nhĩ vô pháp thuyết phục chính mình.