Chương 13: Kẻ thứ ba

Mặc kệ cậu có để ý hay không , cũng đã gả cho hắn.

Lôi Mông cho rằng thần sắc hiện tại của đối phương có chút nhàn nhạt, một bộ dạng không để ý, có lẽ là vì trước kia bị người khác làm cho thất vọng, muốn trách thì trách người đã đối xử với cậu như vậy. Vậy nên hiện tại chính hắn cần phải chậm rãi sưởi ấm trái tim của Du Thanh, người trong lòng sớm hay muộn cũng sẽ cười thực hạnh phúc, chứ không phải là cười giả tạo.

"Bọn họ đều tốt, cũng không đặc biệt khó kết thân." Lôi Mông vốn dĩ muốn nói bạn bè của hắn rất dễ ở chung, nhưng đây vốn là lời hoa hoa công tử sẽ nói, nếu hắn nói ra sẽ không đúng.

Vật họp theo loài, vạn nhất người trong lòng cho rằng hắn cũng là một người trăng hoa thì làm sao.

"Chờ cậu gặp mặt sẽ biết." Lôi Mông nói: "Mặc dù nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ có một số ít là thân thiết, còn lại đều là bạn bè bình thường."

Lôi Mông không phải thực sự cùng những người đó giao lưu sâu, cao xứ bất thắng hàn*. Luôn có người nghĩ đến thế lực của Lôi gia, giao hữu cũng trở nên kém chân thành, không phải thật lòng, nói chuyện đàng hoàng thì không nói, chỉ sợ cái loại người nói hươu nói vượn, châm ngòi ly gián.

Đứng ở địa vị cao, đôi khi cũng không cần phải biểu hiện bản thân mình quá dễ tính.

Lôi Mông không có suy nghĩ để bản thân tử tế, có tử tế hay không, thân thiết hay không thân thiết, đều không quan trọng. Điều hắn cần là uy, là quyền, mới có thể kinh sợ những người đó, làm những người đó phục tùng mệnh lệnh.

"Bạn bè của tôi rất ít." Du Thanh nói thật, bạn của cậu thật sự rất ít.

Trước khi thay đổi danh tính, bằng hữu của cậu cũng không nhiều lắm. Cho dù thân phận có thay đổi, cũng không có gì thay đổi.

Ở nơi làm viện, đồng nghiệp không thể được xem là bằng hữu, đó là một loại quan hệ giữa các cá nhân. Du Thanh ban đầu cùng Hạ Tử Diễn có quan hệ không tồi, kết quả lại là công dã tràng, cũng may là cậu cũng không thật sự yêu Hạ Tử Diễn, chỉ là cảm thấy bản thân với đối phương thích hợp để sống cùng nhau.

Nếu chuyện không thành, Du Thanh cũng không có khả năng oán hận đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt chính mình không tốt.

Lúc trước gặp Diệp Hải Sinh, anh ta chỉ là quá yếu đuối, sau lại bên cạnh Hạ Tử Diễn, hắn thế nhưng còn chạy tới làm giải phẫu cải tạo nhân ngư, Du Thanh thật sự không còn tin vào ánh mắt của chính mình. Không dám hi vọng vào người sau đó nữa, không chừng người tiếp theo còn trực tiếp mang thai sinh con......

Đến lúc đó Du Thanh cũng chẳng còn mặt mũi, nội tâm nhất định sẽ tổn thương.

"Cũng không có gì để hẹn gặp." Du Thanh không phải không muốn Lôi Mông gặp bạn của cậu, mà là cậu thật sự nghĩ nên như vậy. Mặc dù là bạn học, cũng có liên hệ, nhưng số lần cũng ít, không có thân thiết, cho nên không cần dẫn Lôi Mông cùng họ gặp mặt, đồng nghiệp cũ cũng không cần.

Trong tình huống bình thường, quan hệ đồng nghiệp trở thành đồng nghiệp cũ dẫn đến cơ hội liên lạc ngày càng ít, theo đó cũng chặt đứt.

"Vậy thì không cần gặp." Lôi Mông không cảm thấy Du Thanh cần phải dẫn hắn đi gặp người khác, căn cứ vào những thứ hắn điều tra, người trong lòng xác thật cũng không có bạn bè gì, hắn không nên ở trước mặt xát muốn vào vết thương của cậu: "Bọn họ nếu là tìm cậu, cũng có thể để cho bọn họ vào trong nhà."

"Sẽ không." Du Thanh nói.

Bất cữ ai liên lạc nói rằng muốn gặp cậu, đều bị Du Thanh cự tuyệt.

Du Thanh cho rằng không cần phải cùng những người này gặp mặt nhiều, vốn dĩ bọn họ cũng không quen thuộc lẫn nhau. Có người cũng chỉ muốn xây dựng quan hệ, Du Thanh cho rằng người như vậy không cần phải gặp. Những người bằng hữu bình thường không nghĩ đến xây dựng quan hệ, chỉ cần hỏi thăm họ vài câu, cũng không có nhiều lời, chỉ nói: Rất hạnh phúc.

Đối mặt với bằng hữu bình thường, Du Thanh cũng không có mời bọn họ đến Lôi gia, tầng lớp xã hội khác nhau, cậu về sau cũng không giúp được những người đó, hà tất gì phải liên can quá nhiều. Tự yên ổn lẫn nhau, là hạnh phúc.

"......" Lôi Mông thầm nghĩ, hẳn đã sớm biết, bản tính người trong lòng chính là như thế, không phải lãnh đạm, mà là đối phương luôn suy nghĩ thực tế.

Có lẽ là do nghiệt duyên, vào ngày hôm sau, tại thời điểm Lôi Mông cùng Du Thanh đi đến nhà hàng, vừa vặn liền bắt gặp Diệp Hải Sinh cùng Tần Miên.

Diệp Hải Sinh như cũ cùng Tần Miên ra ngoài ăn cơm hẹn hò, số lần rất ít, mục tiêu chính là không để hai nhà trở mặt, Diệp Hải Sinh tự nhận là mình có thể hướng Diệp gia giải thích.

"A Nhân." Sau khi Diệp Hải Sinh nhìn thấy Du Thanh liền sửng sốt, lẩm bẩm tự nói.

Ngay sau đó, Diệp Hải Sinh ném cánh tay Tần Miên đang kéo tay anh xuống, bước nhanh đi tới trước mặt Du Thanh.

"Là em sao? A Nhân?" Diệp Hải Sinh mặt mang buồn bã, một bộ dáng đau lòng.

Du Thanh đương nhiên không có khả năng sẽ để ý tới Diệp Hải Sinh, vì cậu đã thay đổi một thân phận khác, không chỉ đơn thuần là sửa tên, mà là đang ở một thân phận khác.Như vậy cậu liền không khả năng dùng lại một thân phận cũ, kỳ thật cậu không nghĩ chính mình cùng Lôi Mông nhanh như vậy đã lãnh chứng, còn tưởng rằng quý tộc này sẽ đi điều tra, đoán không chừng sẽ phát hiện ra lỗ hổng trong thân phận cậu.

Du Thanh nhích người lại gần Lôi Mông, một bộ dáng bị dọa.

"Đừng sợ." Lôi Mông nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay người trong lòng, quay đầu nhìn về phía Diệp Hải Sinh: "Nhân ngư đương nhiên cũng là người, có chữ "nhân", em hiểu chưa?"

"Đúng vậy." Du Thanh còn tưởng rằng Lôi Mông sẽ nói đối phương nhận sai người rồi, lại không có ngờ đến đối phương nói ra một cái lý do như vậy.

"Đi thôi, Lôi phu nhân, bà xã!" Lôi Mông cố nói ý như vậy, nếu như sớm biết sẽ ở bên này gặp được Diệp Hải Sinh, cái con người ghê tởm này, hắn sẽ không mang theo người trong lòng đến đây, nên gặp mặt bằng hữu tại nhà, chứ không phải là lựa chọn ở bên ngoài.

"A Nhân." Diệp Hải Sinh trong lòng cảm thấy oán hận, thấy Du Thanh nhanh như vậy đã cùng Lôi Mông rời đi. Đột nhiên, anh giống như có thêm nhiều dũng khí: "Em thật sự là chê nghèo yêu giàu sao?"

"......" Du Thanh khóe miệng hơi giật, người này thật giỏi diễn, quý tộc một chút cũng không nghèo được chưa, lúc trước Diệp Hải Sinh một chút cũng không nghèo.

Nếu không phải Diệp Hải Sinh như nỗ lực theo đuổi cậu, Du Thanh ban đầu chỉ muốn tìm một người bạn trai là Alpha bình thường, chứ không muốn tìm quý tộc làm bạn trai. Cái gì chê nghèo yêu giàu, đối phương có phải hay không cho rằng cậu lúc trước đồng ý đối phương làm bạn trai mình, chính là đang biểu hiện chê nghèo yêu giàu?

"Anh Hải Sinh." Móng tay của Tần Miên gần như cắm sâu vào da thịt hắn, quá đau, quá đau.

Lôi Mông vẫn còn ở đó, Diệp Hải Sinh dám si ngốc mà nhìn Lôi phu nhân trắng trợn như vậy.

Lôi Mông đương nhiên không có khả năng tùy ý Diệp Hải Sinh nhìn như thế, hắn trực tiếp quay đầu, một chân hung hăng mà đạp, đem Diệp Hải Sinh đá tới trên tường. Mẹ nó, Diệp Hải Sinh là muốn cho hắn cùng người trong lòng sinh ra mâu thuẫn sao? Thê tử mới cưới đã quá quen thuộc với những lời buộc tội đó bị, vì nếu là người bình thường nhất định đã có điều hoài nghi.

Chê nghèo yêu giàu, anh ta chê nghèo yêu giàu!

"Cút!" Lôi Mông lạnh giọng: "Uống say, đừng nên nhắm mắt làm loạn."

Lôi Mông chịu đựng Diệp Hải Sinh đã quá lâu, mấy ngày hôm trước chạy tới Lôi gia đứng ở bên ngoài, hiện tại còn dám nói như vậy. Đặc biệt là khi đối phương biết rõ Du Thanh cùng Úc Nhân tên không giống nhau, cũng chưa có xác định là cùng một người, đã dám lớn tiếng như vậy, ha hả, rõ ràng chính là một thằng khốn.

Đừng nói chỉ cần xem ảnh chụp là có thể nhận định qua cảm nhận.

Tất cả đều là giả, thời điểm Lôi Mông nhìn thấy Du Thanh, đã cho người điều tra, có đôi lúc cảm thấy không phải là thật. Nhìn thì có vẻ tình cảm, kỳ thật đa phần là do trách nhiệm, không đủ ổn định.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tần Miên vội vàng khom lưng cúi đầu, "Anh Hải Sinh có chút say......"

Tần Miên một bên đỡ Diệp Hải Sinh, một bên nhu nhược xin lỗi, cậu thập phần am hiểu cách làm người khác đồng cảm cho mình, cậu là nhân ngư, nhu nhược một ít mới tốt.

"Câm miệng!" Diệp Hải Sinh cắn răng, đừng nói cái gì thực xin lỗi, không có gì phải xin lỗi.

Mà Lôi Mông đã sớm mang theo Du Thanh rời đi, ai muốn nói chuyện với hai người này chứ.

"Anh Hải Sinh......"

"Buông ra." Diệp Hải Sinh dùng sức mà phủi tay Tần Miên, bản thân anh chính là người dị năng, bản chất thân thể của quý tộc tốt, đừng nhìn thấy anh bị hung hăng mà đạp một chân, kia cũng chỉ là da thịt bị thương một chút.

Diệp Hải Sinh cũng không quay đầu lại liền rời đi, lười để ý tới Tần Miên, cũng không muốn đưa Tần Miên về nhà.

Tần Miên đỏ con mắt, nhu nhu nhược nhược đuổi theo: "Anh Diệp Sinh, đi bệnh viện trước."

Mặc dù Du Thanh cùng Lôi Mông đã sớm cất bước, nhưng bọn họ vẫn nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của Tần Miên cùng Diệp Hải Sinh.

"......" Du Thanh nổi cả da gà, quá dọa người, làm cho người ta không nói được lời nào.

"Bọn họ là hôn phu." Lôi Mông cường điệu: "Đính hôn đã nhiều năm, nhưng lại không tổ chức hôn lễ, gần đây cũng là lúc nên lãnh chứng."

Dưới tình huống của Diệp gia và Tần gia, đính hôn thôi thì chưa đủ, Tần gia nhất định sẽ buộc Diệp gia sớm một chút rước Tần Miên vào cửa , đính hôn thì có ích lợi gì, có thể giải trừ hôn ước, kết hôn muốn ly hôn sẽ không dễ dàng như vậy.

Vì hợp tác giữa hai nhà Diệp gia cùng Tần gia, Diệp Hải Sinh cùng Tần Miên sự tình nhất định phải tiến thêm một bước.

"Khá tốt." Du Thanh nói: "Bọn họ rất xứng đôi."

Một người khoa trương, một người giỏi làm bộ làm tịch, Du Thanh cho rằng kia hai người ở bên nhau nhất định thích hợp đỡ phải đi gây họa cho người khác. Không phải mỗi người đều có thể chạy thoát việc bị đuổi gϊếŧ, cũng không phải suy nghĩ cách để xử lý những người khác.

Không cần nhắc, Du Thanh lúc trước tuy có thái độ hỗn láo, nhưng hiện tại cảm thấy hai người kia mẹ nó quá ghê tởm, tốt hơn hết đừng đi trả thù, chỉ cần thờ ơ, đó chính là sự trả thù tốt nhất.

Bởi vì bọn họ đều đang sống dưới cái bóng của cậu, chậc chậc, xem ai cũng là Úc Nhân, cũng là chướng ngại vật ngăn trở bọn họ yêu nhau.

"Xác thật." Lôi Mông thập phần tán thành cái cách nói này.

Bên ngoài nhà hàng, Tần Miên đuổi theo Diệp Hải Sinh, đang định mở miệng, liền nghe được đối phương lạnh nhạt nói.

"Tôi không yêu cậu, dù cho cậu trang điểm giống như A Nhân, khí chất cũng giống, cậu cuối cùng vẫn là hàng giả." Diệp Hải Sinh tựa hộ không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Miên: "Lúc trước khi đính hôn, cậu đã biết, vì vậy hiện tại cũng đừng khóc lóc, mặc kệ A Nhân có phản bội tôi hay không, cậu chính là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba nên có bộ dạng của kẻ thứ ba, hèn mọn một chút, thống khổ một chút, khóc lóc một chút liền có thể làm cho bọn họ giúp cậu làm chủ."

"Không phải, anh Hải Sinh, em là......"

"Cậu là thật sự yêu tôi." Diệp Hải Sinh cười nhạo: "Nói bao nhiêu lần rồi, không chán sao? Cậu không chán, nhưng tôi nghe chán rồi."

"Em......"

"Đi trở về." Diệp Hải Sinh lúc này đây là thật sự rời bỏ Tần Miên, không có cùng đối phương nói chuyện tiếp.

Tần Miên nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất, chờ Diệp Hải Sinh đi rồi, duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu nhìn về phía nhà hàng. Úc Nhân, cậu Tần Miên sớm hay muộn cũng sẽ đem Úc Nhân từ trong lòng Diệp Hải Sinh đào ra, thậm chí làm Diệp Hải Sinh hối hận vì đã yêu thích Úc Nhân, sau đó, làm Úc Nhân trở thành sự tồn tại mà cả đời Diệp Hải Sinh chán ghét.