Chương 11: Không chính đáng

Lôi Mông cùng Du Thanh cũng không có nhanh như vậy đã cử hành hôn lễ, như thế nào cũng phải chuẩn bị một thời gian. Lôi Mông không muốn người trong lòng cảm thấy hắn quá tùy tiện, tùy tiện liền quyết định thời gian diễn ra hôn lễ, tùy tiện tìm một chỗ, tùy tiện mời mọi người.

Quá mức vội vàng, khó tránh khỏi làm người cảm thấy mình không đủ tôn trọng người.

Lôi Mông tưởng có lẽ Du Thanh không cảm thấy như vậy, nhưng mà là còn có những người khác, vạn nhất có người ở bên tai Du Thanh nói gì đó. Lôi Mông tin tưởng Du Thanh không tin những chuyện người khác nói, nhưng nhiều lần như vậy, không ai có thể dám chắc không xảy ra việc giữa hai người xuất hiện khoảng cách.

Hai người bọn học không có tình cảm sâu đậm, chỉ riêng Lôi Mông có, không đồng nghĩa Du Thanh cũng vậy.

Sau jhi Du Thanh đem tài liệu đưa Lôi Mông, Lôi Mông thực sự là nghiêm túc xem, ngay cả thời điểm đến trụ sợ quân bộ. Dù sao gần đây không có gì xuất hiện đại chiến, không cần hắn xử lý, những quý tộc kia một đám thọ mệnh dài như vậy, thủ hạ của Lôi Mông cũng sống nhiều năm như vậy, làm việc gì cũng ổn thỏa.

Đạt Lý Nhĩ gần đây không có liên hệ Lôi Mông, người kia đang trong gian đoạn tân hôn, hắn nếu là đi quấy rầy người nọ, quá không ổn. Hắn không có hy vọng đến việc Lôi Mông còn đi làm, phải biết rằng rất nhiều quý tộc không phải mỗi ngày đều tới, bọn họ sống lâu như vậy, làm sao có khả năng mỗi ngày đều đi làm, có đôi khi cách mấy ngày mới xuất hiện một lần.

Đương nhiên, những quý tộc kia cũng không có khả năng từ bỏ việc nâng cao dị năng, dị năng cấp bậc cao, mới có thể càng làm kinh sợ địch quân, cũng có răn đe các thuộc hạ tốt hơn.

"Thứ trên bàn kia là cái gì?" Thời điểm Đạt Lý Nhĩ tới tìm Lôi Mông, vừa lúc nhìn đến trên văn kiện bàn. Hắn cầm lấy một văn kiện, liền phát hiện đây là một cái tạp chí văn kiện, mặt trên đều ghi giới thiệu về một tinh cầu nào đó: "Hưởng tuần trăng mật?"

"Hôn lễ!" Lôi Mông hắn thật hy vọng cùng Du Thanh đi hưởng tuần trăng mật, nhưng bọn họ không có cảm tình thân cận tới như vậy, cho dù có đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, phỏng chừng cũng không có khả năng làm ra một số cái hành động thân mật.

Không lẽ đi du lịch chung một khoảng thời gian, là có thể gia tăng cảm tình lẫn nhau sao? Làm thế nào có thể chứ?

Lôi Mông không nghĩ như vậy, có một số thủ đoạn hữu dụng với những người khác, nhưng đối với Du Thanh thì vô dụng.

"Đúng vậy, các ngươi là phải chuẩn bị hôn lễ." Đạt Lý Nhĩ gật đầu: "Một cái hôn lễ long trọng, đến lúc đó liền mời người Diệp gia tới, cho bọn họ nhìn xem."

"Diện mạo tương tự, sẽ mọi người nhận ra." Lôi Mông nghĩ đến Diệp Hải Sinh liền đau đầu, hắn xác thật không có đem Diệp Hải Sinh để vào mắt, nhưng đối phương rốt cuộc đã từng là bạn trai cũ của người trong lòng.

Vì Diệp Hải Sinh lúc trước có thể khiến người trong lòng hắn nhìn trúng, điều này chứng minh Diệp Hải Sinh trên người còn có chỗ nào đó tốt.

Lôi Mông không cho rằng sau khi Du Thanh trải qua những điều tàn khốc đó, còn đối Diệp Hải Sinh thủy chung một lòng, kia chính là không có khả năng. Không có khả năng là một chuyện, gặp mặt lại là một chuyện khác nữa. Lôi Mông cũng có thể nhìn ra người trong lòng chưa từng nghĩ tới việc trả thù Diệp Hải Sinh, nếu là thật sự muốn trả thù, Du Thanh sẽ không khả năng chạy tới làm việc ở công ty công tác, còn cùng người khác tán tỉnh.

Không biết Hạ Tử Diễn nghĩ cái gì, như thế nào lại đột nhiên chạy tới làm giải phẫu cải tạo nhân ngư.

Bất quá Lôi Mông vẫn là rất cảm tạ Hạ Tử Diễn, Hạ Tử Diễn đi làm giải phẫu cải tạo nhân ngư thật tốt, kí©h thí©ɧ tới Du Thanh, Du Thanh mới đến cục quản lý gen để ghép đôi. Cũng may chính mình cùng người trong lòng có độ xứng đôi cao, Lôi Mông hơi câu khóe môi, chính mình cùng Du Thanh mới là một đôi xứng đôi nhất.

"Nghe nói anh ta còn hận bạn trai cũ, tin rằng bạn trai cũ cầm tiền của Diệp gia rồi rời đi, bạn trai cũ cùng anh ta ở bên nhau chỉ vì tiền." Đạt Lý Nhĩ biết Lôi Mông yêu thầm, không nhịn được liền chú ý Diệp Hải Sinh một ít, liền biết một ít hành vi của Diệp Hải Sinh.

Thời điểm Diệp Hải Sinh uống say, liền cùng bằng hữu của anh ta oán giận, những lời này đó cũng được lan truyền.

Anh ta say thật hay giả, cũng chỉ có Diệp Hải Sinh chính mình đã biết.

Đạt Lý Nhĩ cho rằng người Diệp gia thật không ra gì, muốn chia tay thì chia tay, làm sao lại bận tâm như vậy. Còn có vị hôn phu nhân ngư của Diệp Hải Sinh tìm người đuổi gϊếŧ Úc Nhân, tất cả đều bị che đậy, Diệp Hải Sinh thì làm bộ dạng cái gì cũng không biết.

Cái gì cũng không biết?

Đạt Lý Nhĩ cho rằng tất cả đều là giả, rõ ràng chính là Diệp Hải Sinh không muốn nghĩ sâu xa, không dám thừa nhận bản thân mình hèn nhát.

"Phỏng chừng anh ta cho rằng Lôi phu nhân thấy người sang bắt quàng làm họ, mục đích trả thù anh ta." Đạt Lý Nhĩ nói giỡn nói, "Người như vậy chính là thích tìm thêm đất diễn cho bản thân mà thôi."

"Có lẽ đã đến lúc trả thù." Lôi Mông gật đầu, chính là người trong lòng liền không có muốn trả thù. Hắn cũng không thể tự mình ra tay, có chút lo lắng, không dám làm người trong lòng biết được hắn đã từng yêu thầm.

Một người chỉ dám núp trong bóng tối để yêu thầm, một người không phát hiện người trong lòng đang gặp nguy hiểm, không có cứu giúp người trong lòng kịp thời ......

Sau khi Úc Nhân xảy ra chuyện, Lôi Mông liền cho rằng chính mình lúc trước đã làm sai, không nên không ra mặt. Nếu là hắn theo đuổi Úc Nhân, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Thế nhưng sau khi Diệp gia ra tay, hắn không dám ra mặt, sợ người trong lòng cho rằng chính hắn bắt buộc Diệp gia làm những chuyện ghê tởm đó, như vậy chẳng phải là gián tiếp làm Diệp Hải Sinh cùng Úc Nhân cảm tình càng thêm sâu sắc.

"Vậy ngươi liền hỗ trợ." Đạt Lý Nhĩ ra chủ ý: "Báo thù theo cách hoa mỹ, đừng để lộ dấu vết, phải làm cậu ấy nhận ra ngươi thích cậu ta nhiều ra sao. Đưa hoa thì sao? Nhân tiện, đừng đưa cá, những nhân ngư cải tạo đều không thích ăn cá."

Ngay cả một ít nhân ngư tự nhiên cũng không thích ăn cá, nhân ngư tự nhiên khi còn nhỏ, có người thích trêu ghẹo bọn họ, nói nếu bọn họ không nghe lời, liền đem bọn họ làm thành cá kho, cá hấp, cá hầm cải chua...... Tiểu nhân ngư đương nhiên liền không thích trờ thành món cá trên bàn, chờ đến lúc bọn họ lớn lên , biết rõ người nhà cũng chỉ là hù dọa bọn họ, bọn họ cũng rất khó thích cá.

"Đã đến lúc phải trở về." Lôi Mông lười nghe chủ ý của Đạt Lý Nhĩ, năm đó nghe Đạt Lý Nhĩ, nói cái gì bắt đầu làm bạn qua thư từ, nói viết thư tình, nói có thể hẹn hò qua mạng......

Nhưng mà, khoảng cách của hắn Lôi Mông và Úc Nhân đều không có ngắn đi, ở trên mạng nói nhiều thêm vài câu, đối phương liền phớt lờ hắn. Bạn qua thư từ gì đó càng khó hơn, phương thức trao đổi qua thư từ cổ xưa, đã phổ biến qua một thời gian, nhưng là Úc Nhân cũng chưa từng đọc những bức thư ấy, cũng không có đọc thư tình.

"......" Đạt Lý Nhĩ theo bản năng đứngsang một bên, chờ Lôi Mông đi tới cửa, Đạt Lý Nhĩ vội nói: "Vẫn nên mang một bó hoa trở về, cũng đừng đem ta kéo vào danh sách đenđen."

Đạt Lý Nhĩ cảm thấy Lôi Mông có khả năng lại đem hắn kéo vào danh sách đen.

Đem hắn kéo vào danh sách đen làm cái gì, Đạt Lý Nhĩ tỏ vẻ chính mình ít nhất cũng có không ít bạn trai cũ bạn gái cũ, kinh nghiệm phong phú, có thể đưa ra gợi ý. Cơ bản đều là hắn chia tay bạn trai bạn gái, những người đó đều mê đắm hắn, đau khổ cầu xin quay lại.

Dựa theo Lôi Mông nói, những người đó nhìn trúng Đạt Lý Nhĩ là vì hắn ra tay hào phóng, cho dù chia tay, còn có thể giữ lại rất nhiều tiền và đồ vật có giá trị.

Lôi Mông đi ra khỏi văn phòng, cho rằng tuyệt đối không nên nghe Đạt Lý Nhĩ. Nhưng là sau khi ra khỏi căn cứ, lại nghĩ, hay là vẫn nên mang một bó hoa trở về đi.

Lôi gia, Du Thanh không sai biệt lắm đã tham quan toàn bộ tòa nhà, cũng đi dạo ngoài hoa viên, đến bể bơi linh tinh. Cái bể bơi so với cái trong phòng cũ lúc trước của cậu lớn hơn rất nhiều, gả vào nhà hào môn cũng có chút xứng đáng đi

Cậu cũng không dám nói rằng cho dù có bán mình cũng mua không nổi, rốt cuộc nhân ngư đều tương đối đáng giá, hội bán đấu giá đều có thể ra giá cao đối với nhân ngư trong các buổi đấu giá ngầm.

Nếu là dị năng của cậu mạnh một chút, nếu cậu có lá gan lớn một chút, có lẽ đã đem bản thân đi bán đấu giá, sau đó chạy trốn. Hắc hắc hắc...... Nhưng Du Thanh không dám, vạn nhất không chạy trốn được thì sao, cậu cũng không đi làm chuyện nguy hiểm nhưu vậy.

"Nơi này trước kia chắc cũng có những người khác đã tới đi." Du Thanh nghĩ Lôi Mông đã vài trăm tuổi, gần nghìn tuổi, người như vậy sao có thể không có người yêu xũ.

Du Thanh thật sự cũng không để ý lắm, cũng không cho rằng một người đã sống nhiều năm như vậy vẫn còn trong trắng.

"Có." Quản gia ăn ngay nói thật, cha mẹ, bằng hữu, cấp dưới Lôi Mông ...... tất cả đều là người, quản gia cho rằng Du Thanh chỉ là hỏi chuyện bình thường, ông cũng liền trả lời như vậy.

Quản gia vẫn là cẩu độc thân, thời điểm còn tuổi trẻ, vì không muốn chậm trễ công việc, tuổi lớn một ít, lại cảm thấy độc thân cũng không sao. Sau đó, độc thân đã trở thành thói quen, dù sao ông cũng có anh em, có cháu trai cháu gái, vì vậy cũng không cần tìm nửa còn lại.

"Khá tốt." Du Thanh gật đầu, nghĩ thầm bạn trai cũ cùng bạn gái cũ Lôi Mông những người đó chắc cũng không khó đôi phó, cậu cũng không hi vọng sẽ phải đối phó với họ.

Lôi Mông đang trên đường trở về nhà thì đánh một cái hắt xì, hắn còn không biết hắn ở trong suy nghĩ của Du Thanh đã có thêm bạn trai cũ, bạn gái cũ. Nếu là hắn biết, hắn nhất định sẽ kêu oan.