Chương 7: Đuôi rắn

Triệu Hạo Dĩnh yên lặng theo dõi diễn biến mà không dám cử động. Còn mỹ nhân xà thì lại thấy thắc mắc vì sao rõ ràng hiệu ứng hóa đá đã giải trừ mà hắn ta vẫn không cử động. Mỹ nhân xà dùng móng tay nhọn nhẹ nhàng chạm vào hắn. Cảm giác cứng đờ trước đó đã biến mất. Móng tay của Mỹ nhân xà dễ dàng để lại một dấu vết trên da của Triệu Hạo Dĩnh, may mắn là cậu đã khống chế lực đạo lực đạo nên cũng không gây ra vết thương.

Mặc dù cơ bắp của tên này rất cứng rắn, nhưng lại có độ đàn hồi cao. Xúc cảm như vậy sao có thể là chưa giải trừ.

Mỹ nhân xà híp mắt, nhìn chằm chằm vào con mồi. Đôi mắt hắn đẹp như đá quý màu lam, đồng tử to hơn lòng trắng, tròn xoe và vô cùng tinh túy. Tuy nhiên, khi cảm xúc kích động, con ngươi của cậu lại biến đổi từ tròn sang dọc, toát lên vẻ nguy hiểm. Lúc này, mắt cậu đang ở trạng thái dọc.

Mắt dọc có sức uy hϊếp mạnh mẽ, đặc biệt là khi xuất hiện đột ngột mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào. Mặc dù Triệu Hạo Dĩnh đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống bất ngờ, nhưng sự biến đổi trong mắt Mỹ nhân xà vẫn khiến anh giật mình. Mà hình ảnh anh đột nhiên co lại rơi vào mắt của cậu.

Rất hài lòng với kết quả, Mỹ nhân xà khẽ mỉm cười, mở miệng và cất tiếng nói.

"Ngươi là con người ư?"

Giọng nói của Mỹ nhân xà vô cùng đặc biệt, nó như tiếng hát du dương, dù chỉ là những câu nói bình thường cũng khiến người ta say mê. Giọng nói ấy như tiếng thì thầm của người tình bên tai, vừa thân mật, vừa êm ái, khiến người nghe đắm chìm và bình tâm lại, đồng thời khơi gợi một tia mê hoặc.

Đây là bản năng của Hải yêu. Bất kể thuộc chủng loại nào, Hải yêu đều được trời phú cho giọng hát tuyệt vời. Tiếng hát của họ có thể mê hoặc con người, khiến họ đắm chìm và mất phương hướng. Nhờ lợi thế này, Hải yêu có thể dụ dỗ thuyền bè đến những hòn đảo nguy hiểm, khiến chúng va vào đá ngầm và chìm xuống đáy biển.

Mỹ nhân xà hiểu rõ điều này. Cậu thừa hưởng ký ức từ mẹ và có kiến thức hoàn chỉnh về Hải yêu. Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ để ý đến khả năng này vì cậu không có ý định dụ dỗ ai. Cậu sinh ra trong thời đại mà các vị thần đã rời đi, con người chiếm lấy thế giới và biển cả cũng trở thành lãnh thổ của họ. Mỹ nhân xà đã từng chứng kiến từ xa những con tàu khổng lồ của con người tiến hành diễu binh, hình ảnh đó khiến cậu rung động nhưng đồng thời cũng khiến cậu từ đáy lòng bài xích việc tiếp cận con người.

Vì vậy, ngôn ngữ mà Mỹ nhân xà sử dụng không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào mà con người biết đến. Đó là ngôn ngữ của Thần thoại, được truyền lại từ thời đại của các vị thần. Trên thực tế, cậu biết ngôn ngữ này và đây cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện.Cần biết rằng trong môi trường biển sâu, không cần thiết phải giao tiếp bằng lời nói, và không có sinh vật nào có thời gian rảnh rỗi thoải mái trò chuyện phiếm với một con Hải yêu. Dù sao đây cũng là kẻ đứng trên vị trí thống trị trong chuỗi thức ăn dưới biển.

(Edited by FYYS)

Loại ngữ điệu mơ hồ khó hiểu của Mỹ nhân xà hoàn toàn khác với những gì con người có thể phát ra. Triệu Hạo Dĩnh chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy ngôn ngữ này, lẽ ra anh không thể hiểu được, nhưng kỳ lạ thay, anh lại hiểu.

Đó không phải là Triệu Hạo Dĩnh tự mình nghe hiểu được Mỹ nhân xà, mà giống như có một thứ gì đó vô hình đang tự động phiên dịch lời nói của Mỹ nhân xà và truyền tải trực tiếp vào trong tâm trí anh. Dù muốn giả vờ như không hiểu cũng không thể.

"Ta là Ngư Nhân." Trong lúc cảm thấy thả lỏng, câu nói này tự động bật ra khỏi miệng Triệu Hạo Dĩnh. Ngay lập tức, anh đề cao cảnh giác, nhìn về phía Mỹ nhân xà. Ánh mắt mê mang trước đó của anh giờ đã tỉnh táo lại. Anh thầm kinh ngạc trước sức mạnh của giọng nói kỳ lạ này. Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà đã khiến cảm giác đề phòng của anh biến mất và dần bình tĩnh lại. Anh không thể tự chủ được mà cuốn theo âm thanh, đưa ra câu trả lời.

Ngôn ngữ của con người, mỹ nhân xà đã xác nhận điều này từ lời của Triệu Hạo Dĩnh. Mặc dù cậu chưa từng học qua ngôn ngữ nào của con người, nhưng cậu đã từng nghe qua ngữ điệu này từ xa. Hòn đảo cậu từng sống tuy không hoàn toàn biệt lập với con người, nhưng do tứ phía bị bao bọc bởi đá ngầm và những xoáy nước nguy hiểm dưới đáy biển, hiếm có ai dám đến gần. Tuy nhiên, ở vùng biển tương đối an toàn, cậu thường xuyên nghe thấy tiếng nói của những ngư dân đi đánh cá, và ngôn ngữ họ sử dụng rất giống với ngôn ngữ của sinh vật kỳ quái tự xưng là Ngư Nhân này.

Mỹ nhân xà không nói ngôn ngữ loài người, nhưng cậu có thể hiểu. Khả năng này có thể là nhờ những ngư dân thường xuyên lui tới "nhà" cậu. Tuy nhiên, đã lâu rồi cậu không còn gặp lại những ngư dân ấy, cũng không biết liệu họ có phải đã trở thành nạn nhân của "hạo kiếp" mà "hàng xóm" cậu nhắc đến hay không.

Nhưng cho dù không chết vì thảm họa thì có lẽ họ cũng đã chết già rồi. Mỹ nhân xà không chắc chắn lắm. Cậu không nhạy cảm với thời gian lắm, đặc biệt là khi đang ngủ say, vì vậy cậu không biết chính xác con người có thể sống bao lâu.

Có lẽ thứ duy nhất có thể miễn cưỡng dùng làm đồng hồ đếm thời gian chính là rạn san hô dưới đáy biển. Lần này khi tỉnh dậy, rạn san hô dường như cao hơn bốn tấc so với trước khi cậu ngủ say. Tính theo cách này, những người đó hẳn đã chết từ lâu rồi. (Mỗi tấc san hô cao lên cần khoảng 20 năm, đây là một loài sinh trưởng cực kỳ chậm.)

"Ngư Nhân là gì? Là một chủng tộc mới xuất hiện ư? Những con người trước đây ở đâu?"

Mỹ nhân xà liên tiếp đặt ra nhiều câu hỏi, tất cả đều là những điều mà cậu tò mò nhất. Cậu không trải qua thảm họa diệt vong kia - ngủ say đến mức hoàn toàn không có cảm giác gì - nên rất khó tưởng tượng ra tình huống đó như thế nào. "Hàng xóm" có kể cho cậu nghe không ít thông tin về thời điểm đó, nên cậu rất tò mò. Nhưng lại khổ nổi không ai giải thích. Dù sao khả năng truyền đạt của những "hàng xóm" đó cũng hạn chế, nên bắt chúng kể chuyện xưa thì cũng làm khó chúng quá rồi. Chính cậu hỏi thì cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Giờ đây có người xem như biết chuyện lúc đó, lại còn có khả năng nói chuyện, Mỹ nhân xà đương nhiên là phát huy hết sự tò mò của mình.

Trong đôi mắt mỹ lệ kia, con ngươi dựng thẳng đã trở lại tròn trịa, long lanh như viên đá quý lam đẹp nhất, dưới ánh nắng sớm chiếu rọi càng thêm lấp lánh, khiến Triệu Hạo Dĩnh không khỏi choáng ngợp.

Mẹ của Mỹ nhân xà, Medusa, vốn nổi tiếng là một mỹ nhân. Nếu không thì cha hắn, Poseidon, đã không yêu bà, và Athena cũng sẽ không vì đố kỵ mà hủy hoại nhan sắc của nàng. Có thể nói cậu hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp vốn có của Medusa nên cũng không hề thua kém. Chỉ một nụ cười của cậu thôi cũng đủ khiến con người mê muội thần hồn điên đảo. Nếu Triệu Hạo Dĩnh không có định lực tốt, chỉ sợ rằng lúc này anh đã bị mê hoặc hoàn toàn.

Nhưng cho dù không bị mê hoặc, anh cũng bị mỹ nhân xà thu hút. Mọi sự cảnh giác, đề phòng đều tan biến, trong mắt anh chỉ còn lại hình ảnh mỹ nhân xà với đôi mắt sáng rực và nụ cười rạng rỡ.

Lấy lại bình tĩnh, Triệu Hạo Dĩnh dời mắt đi, cố gắng lấy lại giọng nói: "Ngư Nhân chính là con người, là dạng tiến hóa của con người. Chúng tôi tự gọi mình là tân nhân loại."

Rời mắt khỏi Mỹ nhân xà, Triệu Hạo Dĩnh nhanh chóng chú ý đến chiếc đuôi rắn đang ngâm trong nước.

Trước đó, để quan sát tình trạng con mồi, Mỹ nhân xà cũng ngồi trên tảng đá ngầm. Chiếc đuôi rắn dài của cậu đã sớm buông Triệu Hạo Dĩnh ra và lúc này nó đang đung đưa trong làn nước biển. Mỗi khi chiếc đuôi rắn chuyển động, ánh mắt Triệu Hạo Dĩnh cũng theo sau.

Đây thặt ra là một hành vi thiếu lịch sự. Hầu hết mọi Nhân Ngư đều không thích bị Ngư Nhân nhìn chằm chằm vào đuôi của họ, dù cho nó có xinh đẹp đến đâu. Hành động này cũng giống như việc một người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ ngực của phụ nữ, nó chỉ khiến họ cảm thấy khó chịu và tức giận.

Bản thân Triệu Hạo Dĩnh cũng biết điều này, nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò và nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi rắn của Mỹ nhân xà. Đuôi cá của Nhân Ngư bình thường chỉ dài khoảng 1,5 mét, dài nhất cũng không quá 2 mét. Tuy nhiên, đuôi rắn của Mỹ nhân xà lại dài tới 3 mét, thon dài và ưu nhã. Bề mặt đuôi rắn phủ đầy vảy rắn lục sắc, khác với vảy cá có thể bong ra từng mảng. Vảy rắn được hình thành từ lớp da ngoài cùng và da thật, không thể bóc ra. Các vảy rắn có kích thước gần bằng nhau, xếp hàng xen kẽ trái phải một cách trật tự. Cứ cách một đoạn, màu sắc của vảy rắn lại sẫm hơn một chút, tạo thành những đường vân rõ ràng. Khi chiếc đuôi rắn uốn lượn trong nước biển, nó mang theo một vẻ đẹp ưu nhã và quyến rũ không thể tả lời.

Trước đây, Triệu Hạo Dĩnh đã từng nhìn thấy đuôi cá từ cự ly gần, nhưng giờ đây anh lại cảm thấy đuôi rắn này còn đẹp hơn bất kỳ đuôi cá nào khác.

Dưới ánh mắt của anh, Mỹ nhân xà không cảm thấy bị coi thường, thậm chí còn cảm thấy thích thú. Cậu luôn tự tin rằng đuôi rắn của mình là đẹp nhất trong số tất cả các loài rắn biển, nhưng sự tự tin này chưa bao giờ có cơ hội được thể hiện ra ngoài. Bây giờ cậu đã có người để khoe khoang, cậu tự nhiên vui vẻ. Do đó, Cậu dứt khoát trượt khỏi tảng đá ngầm, lượn lờ trong nước với dáng người uyển chuyển, sau đó hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương ngày càng lộ ra vẻ thưởng thức.

"Đuôi của ta có đẹp không?"

Triệu Hạo Dĩnh gật nhẹ đầu, đây là chiếc đuôi đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy, dù nó không phải là đuôi cá.

"Ta cũng thấy đuôi mình rất xinh đẹp," Mỹ nhân xà đắc ý nói, sau đó đưa chóp đuôi nhọn đến trước mặt Triệu Hạo Dĩnh, mang theo vẻ khoe khoang, "Muốn sờ không? Cảm giác rất tuyệt đấy."

Sờ đuôi ư? Triệu Hạo Dĩnh cứng đờ người. Theo phong tục, đuôi cá không thể sờ loạn. Nếu một Nhân Ngư đồng ý cho Ngư Nhân khác sờ đuôi của mình, đó đồng nghĩa với việc họ đồng ý kết đôi với Ngư Nhân đó.

Mặc dù Mỹ nhân xà không phải người cá, nhưng cấu tạo cơ thể tương tự khiến Triệu Hạo Dĩnh băn khoăn liệu sờ đuôi có mang ý nghĩa tương tự hay không.