Chương 11: Chủng tộc

Trời xanh mây trắng, nắng ấm, nước trời cùng màu. rên biển lớn hai sinh vật hình người bồng bềnh trên mặt nước tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Mỹ nhân xà tên Mặc Đỗ Tát uể oải lướt cái đuôi phẳng như mái chèo, suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

Cuộc sống của Hải yêu thật bình dị. Nhất là trong thời đại không có thần thánh, anh hùng và vũ khí hủy diệt hàng loạt. Là hải yêu duy nhất còn lại,mỹ nhân xà có thể lang thang trên biển mà không hề đắn đo. Cậu có thể đi bất cứ hải vực nào cậu muốn, chơi kiểu gì cũng được, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên, đây cũng là đặc ân mà cậu chỉ có được sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ lần này . Còn lần tỉnh dậy trước đó nữa thì phạm vi hoạt động của cậu rất hạn chế. Tác phong của cậu cũng phải hết sức cẩn thận vì chỉ chút sai lầm cũng có thể bị phát hiện bởi con người. Lần này khi tỉnh dậy, dưới biển tăng thêm không ít"hàng xóm". Chưa kể dấu chân con người gần như đã biến mất khỏi mặt biển. Chỉ cần nhìn những vùng biển vốn là đất liền giờ đã biến thành dưới đáy biển là biết . Cậu chưa từng trải qua thảm họa đã mang đi bao nhiêu sinh mệnh và thay đổi thế giới cục diện.

Không chút đắn đo, mỹ nhân xà tự nhiên muốn đến thăm những nơi mà cậu từng tò mò nhưng không dám đi vì quá đông người.

Nhưng bây giờ bên cạnh cậu có một con mồi tạm thời tự xưng là Ngư Nhân của tân nhân loại. Cậu liền phải suy tính một chút đến việc muốn đi đâu.

Mỹ nhân xà cảm thấy có một con người ở đây thì cậu có thể hỏi nhiều câu hỏi hơn về tân nhân loại. biết đến càng nhiều vấn đề thì càng dễ dàng xác định liệu tân nhân loại này có thực sự có thể gây hại cho cậu hay không. Theo đó cậu sẽ có thể định vị tốt hơn nơi nên đi.

"Anh ở trong biển có gì bất tiện không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Triệu Hạo Dĩnh đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, quay lại nhìn mỹ nhân xà bên cạnh: "Bất tiện? Ý cậu là sao?" So với Nhân Ngư chỉ có thể ở dưới nước, Ngư Nhân bọn họ mặc dù có mang và vây nhưng bên bản chất lại gần gũi với sinh vật trên cạn hơn. Trên cạn thoải mái hơn ở dưới nước rất nhiều nên Ngư Nhân thực chất là loài lưỡng cư (...) nên họ vẫn có khá nhiều điều cấm kỵ dưới nước.

"Xét về thói quen sinh hoạt, các anh giống cá hay cá voi hơn?"

Đây là cách so sánh ký quài gì đây. Chẳng qua Triệu Hạo Dĩnh vẫn nhanh chóng hiểu được ý nghĩa câu hỏi của mỹ nhân xà. Cậu đây là hỏi anh có thể thở trong nước lâu như cá hay phải nổi lên thường xuyên để thở như cá voi.

"Giống như một con cá voi. Kỷ lục lặn tốt nhất của tôi là năm giờ. Sau đó, chúng tôi vẫn cần ngoi lên lấy hơi", Triệu Hạo Dĩnh chạm vào mang sau tai, "Mặc dù mang của Ngư Nhân cũng có thể cho phép chúng tôi thở dưới nước, nhưng hệ hô hấp của tân nhân loại vẫn là phổi. Nên nếu không ngoi lên thở trong quá lâu thì vẫn sẽ chết đuối."

Mỹ nhân xà hỏi: "Nhân Ngư cũng vậy à?"

Triệu Hạo Dĩnh gật đầu: "Nhân Ngư cũng vậy!"

Mỹ nhân xà trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng kết luận: "Nhân Ngư này thật sự rất yếu."

Bọn họ không thể yếu đuối sao. Dù sao bọn họ cũng chỉ là một chủng tộc có vẻ bề ngoài hào nhoáng mà thôi. Sao có thể có được phong thái của nhân ngư trong thần thoại?

Biết Triệu Hạo Dĩnh có thể ở dưới nước bao lâu, mỹ nhân xà đương nhiên muốn tiếp tục hành trình trước đó nên ra hiệu cho Triệu Hạo Dĩnh đi theo rồi lao xuống biển.

Triệu Hạo Dĩnh không biết mỹ nhân xà định làm gì nhưng vẫn đi theo.

Mỹ nhân xà bơi đến rìa dòng hải lưu, nhìn số lượng lớn cá bị dòng nước xiết cuốn đi, nhưng cậu không bơi vào mà lặng lẽ chờ đợi.

Trong tiềm thức, Triệu Hạo Dĩnh đưa mắt nhìn quanh, không phải anh đang dò xét nguy hiểm. Có mỹ nhân xà ở đây, anh tin rằng mình an toàn hơn bao giờ hết. Anh là đang khám phá môi trường dưới đáy biển, đó là thói quen của nhà thám hiểm. Thói quen của anh là dù đi đến đâu cũng chú ý đến xung quanh, tìm kiếm bất kỳ tài nguyên nào đáng chú ý.

Tuy nhiên, anh bỗng nhớ ra hiện tại mình không có công cụ nào để ghi lại phát hiện nên chỉ có thể dừng loại thăm dò này. Mỹ nhân xà vẫn không cử động, điều này khiến anh hiếu kỳ không biết đối phương đang chờ đợi điều gì.

"Cậu vẫn một mực nhìn dòng hải lưu là đang chờ gì sao?"

"Đợi rùa." Mỹ nhân xà trả lời, nhưng đôi mắt vẫn luôn chú ý đến hướng dòng hải lưu, "Chúng ta cần một phương tiện di chuyển - đó là cách gọi của con người không phải sao?"

Một chữ "chúng ta" đơn giản khiến Triệu Hạo Dĩnh vô cùng mừng rỡ, nhưng khuôn mặt than không hề biểu hiện ra điều đó. Anh gật đầu tỏ ra rằng mỹ nhân xà đã dùng đúng từ, nhưng anh lại không hiểu lắm: "Vì cái gì cần phương tiện giao thông? Chúng ta muốn đi đâu?"

Đi đâu sao? Mỹ nhân xà suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Đi Nam Cực đi." Nếu họ đi theo dòng hải lưu này thì quả thực sẽ đến Nam Cực. Kế hoạch ban đầu của cậu không phải là ăn nhuyễn thể Nam Cực sao.

Nam Cực?! Vừa nghe thấy đáp án, Triệu Hạo Dĩnh không khỏi rùng mình. Cảm giác đầu tiên mà người ta cảm nhận được khi nghĩ đến là lạnh. Lạnh đến nỗi máu cũng có thể đóng băng.

Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy nếu đến nơi đó mà không chuẩn bị trước thì có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.

Edited by FYYS

Tuy nhiên, bọn họ vẫn đang ở nơi giao nhau giữa vùng nhiệt đới và vùng ôn đới nên tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này, khi tiến vào vùng lạnh họ thì có thể tính tiếp.

Tất nhiên, anh cảm thấy cần phải nhắc nhở mỹ nhân xà: "Nam Cực quá lạnh. Rắn không phải sợ lạnh sao?"

Mỹ nhân xà cảm thấy mình bị xúc phạm, liền mở miệng nhe nanh: "Đừng so sánh tôi với lũ rắn vô văn hóa đó. Tôi là Hải yêu!"

Triệu Hạo Dĩnh đương nhiên không coi mỹ nhân xà này là một con rắn bình thường. chẳng qua là nhìn dáng vẻ của cậu mà nhịn không được liên tưởng đến một số thói quen của rắn. Giờ nhìn thấy răng và móng vuốt của cậu, nói thật là anh có chút giật mình. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy cậu như vậy vẫn rất ưa nhìn.

Tuy nhiên, sau khi nghe hai chữ Hải yêu, tim của Triệu Hạo Dĩnh đập có chút nhanh. Vốn tưởng rằng mỹ nhân xà có thể là biến chủng của tân nhân loại hoặc giống sự tiến hóa của tân nhân loại. Thế mà không phải vậy.Hơn nữa, dựa trên những gì mà mỹ nhân xà thể hiện, cho dù đó là sức ảnh hưởng đáng sợ của cậu đối với Hải Dương Sinh Vật hay sự khác biệt của chính cậu, đều không giống điều mà quá trình tiến hóa của loài người sẽ có. Cuối cùng anh vẫn không thể đoán ra chủng tộc của mỹ nhân xà.

Còn Hải yêu, tuy điều này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Triệu Hạo Dĩnh: "Tôi tưởng cậu hẳn là một chủng tộc thần kỳ như Medusa." Mặc Đỗ Tát, Medusa, cùng một người có đuôi rắn cũng có thể hóa đá người ta, điều này liền rất dễ liên tưởng.

Mặc dù thảm họa đã tàn phá quê hương của loài người, nhưng nhiều niềm tin khác nhau vẫn sống sót một cách kỳ diệu. Có thể là do nếu không có sự hỗ trợ của những niềm tin này, con người đã không thể sống sót qua những thời điểm khó khăn đó.

Vì vậy mà hiện nay nhiều người vẫn còn biết đến những huyền thoại Truyền Thuyết đó. Trong đó có nhiều truyền thuyết khác nhau của Nhân Ngư được bảo tồn rất tốt, ai bảo đây là "thần thoại" thuộc về tân nhân loại chi. Hư vinh quả nhiên là tật xấu khó bỏ của nhân loại.

Vì vậy, các thần thoại liên quan đến Nhân Ngư, Triệu Hạo Dĩnh cũng biết rất nhiều.

Mỹ nhân xà nhìn hắn bằng ánh mắt không hiểu gì: "Anh đã biết đến Medusa mà lại không biết Medusa vốn là con gái của Hải Thần sao? Đương nhiên cũng là thành viên của Hải yêu."

Cậu đây là đang thẳng thắng thừa nhận thân phân của mình sao? Triệu Hạo Dĩnh thầm nghĩ: "Anh mới chỉ nhìn thấy quái vật biển, nhưng đây là lần đầu tiên anh biết Hải yêu thực sự tồn tại".

"Hải yêu và quái vật biển khác nhau, tốt nhất đừng nhầm lẫn chúng tôi với nhau." Mỹ nhân xà không vui, cậu cũng không cùng chủng tộc với những "hàng xóm" đó.

Triệu Hạo Dĩnh muốn hỏi lại, nhưng mỹ nhân xà hiển nhiên không muốn nói thêm gì nữa. Vốn là muốn lừa gạt người cá này để lấy thông tin về tân nhân loại. Sao giờ thành cậu giao ra nội tình rồi?

Đúng lúc này, một đàn rùa theo dòng hải lưu lạnh giá bơi tới, Mỹ nhân xà tóm lấy cánh tay Triệu Hạo Dĩnh tiến vào dòng hải lưu.