Chương 1: Xuyên Qua.

Một mùi hôi thối xông vào lỗ mũi, hắn cảm thấy không khí trong phổi ngày càng loãng, Tịch Mạc đau đầu dữ dội, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến hắn đột nhiên mở mắt ra, sau đó sững người, nhìn hoàn cảnh xung quanh với vẻ mặt đờ đẫn.

Sau đó, lâm vào trầm tư.

Có phải hắn đã thức dậy sai chỗ rồi không?

Hắn nhớ rõ ràng, một chiếc xe tải lớn như vậy đã rơi về phía hắn, dựa trên sự mỏng manh của cơ thể con người, hắn không thể nào sống sót, không có vết rách lớn, vì vậy chỉ có một khả năng ...

Tịch Mạc nhìn lên trời và mỉm cười.

Bố! mẹ! Con xuống dưới tìm hai người đây!

"Phanhh--!!"

Một tiếng vang lớn, cửa bị đá tung từ bên ngoài, Tịch Mạc nhìn qua liền sửng sốt. Nguời tới đây có thân cao lớn, trong mắt hắn ta giống như một ngọn đồi, lưng và bờ vai lộ ra các lớp cơ bắp dữ tợn, làn da màu đồng của hắn ta lộ ra và tiết ra hormone mạnh mẽ, nhìn thấy lưng của hắn ta Tịch Mạc đổ đầy mồ hôi, hắn vô thức chống đỡ cơ thể mình và lùi lại.

Mẹ kiếp, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Ngay cả địa ngục cũng không đáng sợ lắm bằng nơi này. Hắn tuy không phải là bậc đại nhân cứu độ chúng sinh nhưng hắn vẫn sẵn sàng giúp đỡ người khác và chưa bao giờ làm điều gì có hại cho ai, làm sao hắn có thể không có kết thúc tốt đẹp sau khi chết?

“Bữa tối đã chuẩn bị xong!” Người đàn ông giống như Tiêu Sơn mở l*иg giam bọn họ ra, ném một cái hộp dài nửa thước vào bên trong, ném lên người ấu tể, “Ngươi, cút ra ngoài!”

Tịch Mạc theo bản năng ngẩng đầu lên, người mà hắn ta chỉ vào đang ngồi bên cạnh hắn, trên người treo thành từng dải quần áo, nhìn không ra hắn có mặc quần áo hay không, ngũ quan còn non nớt, dáng người khi bị chỉ vào một trận kịch liệt run rẩy, sau một lúc lâu, hắn mới cầu xin: "Ta không . . . Thư phụ cứu ta! Ta không muốn!"

Ngay khi tiếng sữa non mềm mại vang lên, Tịch Mạc lập tức quay đầu lại, hai mắt mở to không thể tin được nhìn hắn như nhìn quái vật.

Giọng nói này!

Nếu hắn nghe không lầm thì loại âm thanh này chỉ có thể là một đứa trẻ mới có thể phát ra, còn thứ trước mặt anh ta... ừm... thứ có thể coi là con người trông cao 1,8 mét, giọng nói trong trẻo như sữa ? ! Tuy nhiên, mọi người xung quanh vẫn có một biểu hiện giống như đã quá quen thuộc!

Tịch Mạc thật ngu ngốc, giống như khi đang đi trên đường cái, đột nhiên có một ông già cao 1m8 xuất hiện, làm nũng với hắn bằng giọng nói ngọt ngào đến rụng cả răng, thật sự rất đáng sợ!

Vừa nãy hắn còn mê man nên không biết mình bị nhốt trong một cái l*иg khổng lồ hôi hám, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bò sát sống, những người bị nhốt trong l*иg cùng hắn nhìn không khác gì con người. Nhưng nếu nhìn kỹ, có một sự khác biệt rất lớn.

Mỗi người đều có một đôi con ngươi dựng đứng không giống với nhân loại, màu sắc cũng không giống nhau, phía sau mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái khe hở, thậm chí có người còn có một đôi cánh từ khe hở sau lưng nhô ra. Nó trông rất giống côn trùng trong rừng mưa nhiệt đới, với hình dạng khác nhau. Tịch Mạc có thể chắc chắn rằng họ chắc chắn không phải con người.

Hắn lo lắng sờ sờ phía sau, phát hiện tay mình trơn nhẵn sạch sẽ, không có vết lồi lõm giống bọn họ, điều này khiến cho trong lòng sợ hãi của hắn có chút an ủi.

Không sao, chỉ còn là chính mình thì đều không sao.

Thấy người chung quanh không có động tĩnh, người đàn ông trong con ngươi đỏ rực lộ ra lửa giận, thuộc hạ phía sau đưa cho hắn một cây roi to dài có vô số ngạnh gai, hắn vung tay một cái, roi bay lên không trung, sau đó liền rơi xuống. trên người kịch liệt run rẩy, roi quất vào da thịt phát ra âm thanh vang dội, Tịch Mạc sợ tới mức tim co giật, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.

Không được, không thể ngất đi, cứ như vậy mất đi ý thức, sợ là không cách nào tỉnh lại. Tịch Mạc nghiến răng, cố gắng cuộn người lại để giảm thiểu cảm giác tồn tại đau đớn của mình.

Hắn mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, trong lòng có một suy đoán táo bạo, rất có thể hắn đã du hành xuyên thời gian, đã rời khỏi địa cầu rồi, "người" ở đây là giống loài xa lạ mà hắn chưa từng gặp qua, bọn họ chính là chủ nhân của hành tinh này.

Tịch Mạc trong lòng thầm nghĩ, nếu như biết mình có một ngày du hành xuyên thời gian, hắn đã sớm nghiên cứu trên mạng mấy cuốn tiểu thuyết phổ biến xuyên việt, xuyên không, người khác hỏi hắn, còn có thể làm bậy một chút, như vậy hắn sẽ không rơi vào thế bị động như bây giờ.

Uy lực của roi đó có thể thấy được, khi đánh vào người bên cạnh, máu bắn ra cao cả mét, sau khi người nọ bị đánh, trong mắt vẻ sợ hãi càng ngày càng sâu, trong miệng không ngừng kêu "thư phụ" toàn bộ người từ từ di chuyển về phía Tịch Mạc.

Tịch Mạc nín thở nguyền rủa trong lòng, không phải đại ca sao, khóc cũng được, động đến cái mông gì của ngươi, ngươi chưa thấy đại ca kia tàn nhẫn như thế nào sao, một cái cũng không đủ một người đau khổ, còn muốn lôi kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục chịu khổ hả.