Chương 40: Nghi Ngờ Thân Phận Của Chấn Hưng.

Hai người vừa về đến tửu lầu Huyệt An thì trời đã tối liền lên phòng Triệu Ân xem tình hình vết thương của y như thế nào. Vừa đến nơi mọi người đã đứng xung quanh cái giường Triệu Vy đang nằm. Chí Cường thấy Diệp Phong đến liền hỏi:

- Hai người đã hạ gục được con yêu quái chưa?

- Bọn ta ta tiêu diệt nó chết rồi.

Uyên Nhi nhìn thấy nàng bước vào phòng, nước mắt giàn giụa tuôn ra, kéo Uyên Nhiên lại chỗ Triệu Ân giọng nức hỏi nàng:

- Hức… Ở đây… Hức… ta chỉ biết mình muội là y thuật cao, hức… muội hãy mau nghĩ cách cứu Triệu Ân. Hức… Dù gì đi nữa huynh ấy cũng là đồng môn của chúng ta hơn nữa huynh ấy còn đỡ thay cho tỷ một đòn.

- Để muội thử xem sao.

Nàng ngồi xuống bắt mạch cho Triệu Ân một hồi rồi quay sang nhìn mọi người với vẻ mặt buồn bã nói:

- Độc rắn mà Triệu Ân sư huynh trúng phải là chất độc ngàn năm rất khó để giải được hơn nữa bây giờ nó đã ngấm sâu vào trong cơ thể của huynh ấy.

Diệp Phong nói Uyên Nhi:

- Vậy để ta trị cho Triệu Ân xem có được không.

Uyên Nhi đồng ý:

- Ừm!

Diệp Phong đưa tay vào vết rắn cắn vận công ép nọc độc ra nhưng không được. Diệp Phong thở dài đứng dậy, Uyên Nhi sốt ruột hỏi chàng:

- Có trị được không vậy Diệp Phong?

- Triệu Ân đã quá nặng rồi không thể chữa được, cứ như thế này ta e là huynh ấy không trụ được bao lâu.

Diệp Phong nói câu này, nhìn Triệu Ân nằm im trên giường sắc mặt ngày một xấu đi, đôi môi tím tái, làn da xanh xao. Trong giây phút chia ly, nỗi xót xa, đau khổ từ nơi sâu thẳm đột ngột dâng lên khiến trái tim Uyên Nhi gần như bị bóp nghẹt, nàng khó khăn ôm lấy thân thể Triệu Ân khóc nức nở, nàng không khỏi cảm thấy hối hận về những gì mà lúc trước nàng nói với Triệu Ân:

- Hức… Triệu Ân… Hức… Ta xin lỗi lúc trước ta hay cãi nhau với huynh là ta chỉ đùa với huynh thôi, ta không cố ý mong huynh tha thứ cho ta. Hức… Tại sao huynh lại làm vậy… Hức… Đáng lẽ ra người nằm ở đây là ta chứ đâu phải huynh… Hức… Sao huynh khờ vậy? Hức… Sau này không có huynh ta biết sống sao đây… Hức… Huynh mau tỉnh nhìn đây này… Hức… Huynh không được chết… Hức… Hức… Hức.

Nhìn Uyên Nhi đau khổ gào khóc không gian xung quanh như bị đóng băng, khoảng không lạnh lẽo lắng nghe tiếng khóc của Uyên Nhi nhưng chẳng có một thanh âm nào vang lên để đáp lại. Ai cũng buồn bã, xót xa cho hai người khi tình yêu vừa mới chớn nở đã vội chia xa ở hai đầu âm dương. Uyên Nhiên vỗ vai an ủi Uyên Nhi:

- Thôi tỷ đừng buồn nữa, tỷ còn có muội, có phụ thân, mẫu thân và Chí Cường sư huynh nữa. Mọi người luôn luôn ở bên cạnh tỷ mà.

Đang trong lúc tuyệt vọng thì Chu Tước từ ngoài đi vào hỏi Diệp Phong:

- Cho hỏi các vị huynh đài kia bị gì vậy?

Diệp Phong nhận ra người mới vừa hỏi mình Chu Tước thần thú trong truyền thuyết chàng hỏi:

- Huynh là thần thú trong truyền thuyết Chu Tước đúng không?

- Đúng vậy ta là thần thú Chu Tước.

Uyên Nhi nghe Chu Tước nói mình là thần thú thì vội nắm lấy vạt áo Chu Tước quỳ gối cầu xin:

- Xin người hãy cứu Triệu Ân.

- Được rồi đứng lên đi.

Chu Tước tiến tới gần Triệu Ân, kiểm tra vết thương của chàng rồi quay qua nói với Uyên Nhi:

- Đưa thanh kiếm của cô cho ta.

Uyên Nhi giao thanh kiếm của nàng cho Chu Tước, Chu Tước cầm thanh kiếm cứa vào tay mình rạch một đường dài trên ngón trỏ. Từ trong ngón tay một dòng máu đỏ tươi chảy ra, Chu Tước đưa vào trong miệng Triệu Ân cho chàng uống rồi sau đó dồn sức truyền linh lực vào người Triệu Ân. Đoàn người thấy Chu Tước trị thương cho Triệu Ân bằng cách để chàng uống máu của mình mà không phải đan dược nên thấy khó hiểu hỏi:

- Sao Chu Tước huynh lại cho Triệu Ân uống máu của mình chứ?

Chu Tước trả lời:

- Thần thú Chu Tước ta là loài chim, mà loài chim là khắc tinh của rắn. Máu của ta kết hợp với phép thuật hệ hỏa hoàn toàn giải được độc tố của nó.

Chu Tước nói cả nhóm mới hiểu, Chí Cường thốt lên:

- Hóa ra là vậy.

Chữa cho Triệu Ân xong, Chu Tước đứng lên nói với bọn họ:

- Ta đã trị thương cho hắn xong rồi đó, một vài ngày nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi.

Uyên Nhi bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không quên nói mấy lời đa tạ Chu Tước:

- Chu Tước đa tạ huynh đã cứu mạng Triệu Ân.

- Không có gì đâu, đừng khách sáo. Cô không cần đa tạ ta đâu.

Bọn họ tò mò muốn biết lý do gì mà Chu Tước giúp bọn họ trong khi hai bên không quen biết quan hệ gì với nhau, họ cảm nghi ngờ về Chu Tước. Chí Cường bèn lên tiếng thăm dò Chu Tước:

- Huynh từ đâu đến đây và tại sao huynh lại giúp bọn ta?

- Ta là thần thú Chu Tước người của Chu Tước Thần Tộc cai quản phương nam, ta hay đi ngao du thiên hạ thay trời hành đạo. Đúng lúc ngang qua chốn này thấy các ngươi đang đối phó với yêu quái nên tiện thể ra tay giúp mà thôi.

- Huynh nói có thật không vậy? Không lừa bọn ta chứ?

- Ta không lừa mọi người đâu.

Chí Cường thấy Chu Tước là thần thú trong bộ tứ thánh liền nảy sinh ý định rủ vào nhóm liền ngỏ lời:

- Huynh đi ngao du thiên hạ thay trời hành đạo vậy hay là huynh gia nhập vào nhóm bọn ta cùng nhau đi khắp nơi tiêu diệt yêu quái trừ hại cho dân chúng được không?

Ai cũng muốn Chu Tước gia nhập nhóm liền ra sức thuyết phục, Diệp Phong nói:

- Phải đó huynh tham gia đi, chúng ta cùng diệt yêu trừ ma.

Việt Anh nói tiếp:

- Phải đó Chu Tước huynh gia nhập nhóm chúng ta đi.

Uyên Nhiên:

- Huynh tham gia chung với bọn ta cho vui.

Uyên Nhi:

- Huynh tham gia nha Chu Tước.

Trước sự thuyết phục của mọi người và nhớ đến nhiệm vụ của mình Chu Tước đành miễn cưỡng gia nhập nhóm.

- Ừm!

Mọi người giới thiệu lẫn nhau.

- Ta tên là Diệp Phong.

- Ta tên là Uyên Nhiên.

- Ta là Uyên Nhi.

- Ta là Chí Cường.

- Ta là Việt Anh.

- Ta là Lưu Tuyết Huỳnh.

Mặc dù Lâm Mộc Hương nói bản thân là Lưu Tuyết Huỳnh thế nhưng Chu Tước sớm đã nhìn ra, người đang đứng trước mặt chính là Lâm Mộc Hương.

Uyên Nhi chỉ vào đang nằm bất tỉnh nói với Chu Tước:

- Còn huynh ấy là Triệu Ân.

Đến lượt Chấn Hưng giới thiệu:

- Còn ta là Chấn Hưng.

Chu Tước liền nhận ra hắn không phải Chấn Hưng mà là Hàm Quang Thượng Thần. Y hơi khựng lại có chút ngạc nhiên, biểu lộ không quá rõ ràng vậy nên Chu Tước đã nhanh chóng rơi vào những dòng suy tư của bản thân “Hai người này là chuyển kiếp, hay tự xuống hoặc có kẻ nào đó sai hai người này xuống đây? Họ xuống với mục đích gì? Rốt cuộc ở trong đám người này ai mới là Tiêu Tuấn Diễm đầu thai?”.Chu Tước hoài nghi về Lâm Mộc Hương và Hàm Quang Thượng Thần.

Dù Chu Tước đã che giấu thân phận Thần Quân của mình nhưng Chấn Hưng ( Hàm Quang Thượng Thần ) vẫn phát hiện ra. Chấn Hưng cho rằng Chu Tước không nhìn ra mình là Hàm Quang “Ngươi bao giờ không biết ta là ai đâu”.

Đang mải mê nghĩ ngợi thì Chí Cường ngắt ngang:

- Đã khuya rồi mọi người nên về ngủ đi đợi Triệu Ân hồi phục rồi chúng ta lên đường.

Mọi người trở về chỗ nghỉ ngơi riêng Uyên Nhi ở lại chăm sóc Triệu Ân.

Ra đến hành lang Chu Tước đề nghị Diệp Phong cho mình ngủ cùng:

- Này Diệp Phong đêm nay ta ngủ cùng huynh được không?

- Được chứ.

Cả hai cùng nhau ngủ chung phòng xuyên suốt một đêm.