Chương 37: Chịu Trách Nhiệm.

Bình minh lên, tiếng gà gáy vang xa ò ó o, những tia nắng ấm áp chiếu len lỏi qua từng khe cửa phòng Diệp Phong ở tửu lầu. Chàng bị ánh sáng làm chói mắt mà tỉnh giấc. Diệp Phong cảm thấy cơ thể mình có vật gì đó đè lên nặng trĩu, chàng nhìn xuống thấy nàng gối đầu lên người chàng ngủ. Hai người ôm nhau xuyên suốt một đêm. Ngắm người nữ tử đang ngủ say trong vòng tay của mình khiến chàng nhớ đến lúc hai người ân ái cuồng nhiệt với nhau. Diệp Phong thật sự đã động tình lúc nào cũng không hay. Bây giờ Diệp Phong mới hiểu yêu là gì, chàng hỏi chính mình:

- Hóa ra đây gọi là yêu sao?

Chàng hôn nhẹ lên mái tóc nàng, một lát sau Uyên Nhiên dậy. Thấy Diệp Phong đang nhìn mình chằm chằm, nàng vội vàng bước xuống giường ngại ngùng nói:

- Ta… Ta… Ta xin lỗi ta không cố ý đâu, tại…

tại đêm qua ta thấy huynh ngất xỉu định đưa huynh về…

Uyên Nhiên ấp úng, nàng không biết giải thích thích thế nào cho ổn, gò má đỏ ửng.

Diệp Phong mơ hồ nhớ lại đêm qua, sau khi mình ngất xỉu. Chàng hỏi nàng:

- À ta nhớ rồi, đêm qua ta bị thổ huyết rồi sau đó ngất xỉu không biết gì nữa. Cô là người đưa ta về sao?

- Ừm! Là ta đưa huynh về bắt mạch trị thương. Sau đó thì ta…?

Nàng xấu hổ không biết nói gì thêm, Diệp Phong dường như hiểu được tính nghiêm trọng của việc này chàng vội lên tiếng:

- Hạ tiểu thư yên tâm ta sẽ không nói cho ai biết đâu, ta sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cô.

- Diệp Phong huynh…?

- Trong chuyện này Diệp Phong ta cũng có một phần lỗi lầm, thân là nam tử hán ta phải có trách nhiệm chứ.

Hạ Uyên Nhiên nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm, nàng hỏi chàng:

- Không biết vết thương của huynh đã hồi phục chưa?

- À! Ta không sao, đa tạ cô đã chăm sóc ta.

- Nếu huynh đã không sao vậy thì ta cáo từ.

- Ừm! Cô về đi.

Diệp Phong nhìn bóng lưng nàng khuất dần sau những cánh cửa cười thầm. Nàng trở lại phòng thay y phục thu xếp vật dụng đồ đạc chuẩn bị lên đường. Nàng xách hành lý xuống lầu, Diệp Phong theo sau. Mọi người đang dùng điểm tâm thấy Uyên Nhiên và Diệp Phong đến, Uyên Nhi với Triệu Ân thấy hai người này hôm nay có điều gì đó rất mờ ám kỳ lạ liền mời ăn cùng:

- Uyên Nhiên muội qua đây với tỷ.

- Diệp Phong huynh với ta.

Hai người nhận lời ngồi vào bàn thưởng thức. Uyên Nhi thủ thỉ với Uyên Nhiên:

- Ta hỏi muội cái này.

- Tỷ muốn hỏi muội cái gì vậy?

- Giữa muội và Diệp Phong có chuyện gì xảy ra với nhau không vậy? Sao tỷ thấy hôm nay hai người có gì đó rất mờ ám.

Uyên Nhiên ú ớ không biết trả lời thế nào:

- Không… không… không có chuyện gì đâu tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi.

Uyên Nhi thở phào:

- Vậy thì tốt.

Triệu Ân nghé sát tai Diệp Phong tò mò hỏi nhỏ:

- Này Diệp Phong giữa huynh có chuyện gì xảy ra với nhau không vậy? Sao ta thấy hôm nay hai người có gì đó rất mờ ám.

Diệp Phong bình tĩnh đáp:

- Không có chuyện gì đâu Triệu Ân huynh, huynh đừng nghĩ nhiều.

- Hai người không có gì thôi.

Đang ăn giữa chừng Chấn Hưng hỏi Uyên Nhiên:

- Tối qua muội không ở xem múa lửa với ta mà bỏ đi đâu vậy?

Uyên Nhiên cũng không giấu giếm mà đáp:

- Muội coi biểu diễn một lát thấy Diệp Phong hộc máu miệng, muội đưa huynh ấy về chữa trị.

Chấn Hưng nghe thấy chuyện này trong lòng cảm giác không mấy thoải mái cho lắm. Hắn liếc Diệp Phong với cặp mắt đầy sát khí, y ước gì mình có thể rút kiếm kết liễu mạng sống Diệp Phong ngay lập tức. Nhưng trước mặt mọi người y đành giả vờ thăm hỏi Diệp Phong:

- Diệp huynh sao lại thổ huyết vậy?

- À chỉ là ta đột nhiên lên cơn đau tim, giờ không sao nữa rồi.

- Nếu vậy thì tốt rồi.

Chí Cường hỏi Diệp Phong:

- Diệp huynh bị thương vậy hay là huynh ở lại đây tịnh dưỡng để bọn ta đi gϊếŧ yêu quái.

- Không ta đã khỏi rồi, ta đi được mà.

- Vậy thì huynh tham gia cùng bọn ta.

Cả nhóm đánh chén no nê xong rồi gọi tiểu nhị tính tiền:

- Tiểu nhị tính tiền.

- Của quý khách là năm quan.

Bọn họ trả tiền cho tiểu nhị rồi xuất phát đến Tây Hồ. Đến nơi đây đầy rẫy loài hoa mọc tỏa hương thơm phức hai bên hồ, dòng nước mát lạnh trong trẻo ẩn mình trong lớp sương mù mỏng manh mờ ảo trắng xóa tạo nên một khung cảnh lung linh thơ mộng. Nhưng cũng không kém phần u ám đáng sợ. Đoàn người áp sát dắt nhau tiến lên cây cầu phía trước tìm Bạch Xà. Bầu trời tối đen như mực, mùi yêu khí nồng nàn hầu như ai cũng ngửi thấy. Việt Anh nói:

- Mọi người hình như ta ngửi thấy mùi yêu khí thì phải?

Triệu Ân đáp:

- Phải! Mùi yêu khí rất dày đặc.

Chiếc gương bát quái trong tay xoay với tốc độ rất nhanh, rất mạnh. Thấy nguy hiểm cận kề Chấn Hưng dặn dò mọi người:

- Yêu quái thông minh gian xảo, mọi người nhất định phải cẩn thận đề phòng bị tấn công sau lưng

Hắn gọi Uyên Nhiên:

- Uyên Nhiên!

- Đại sư huynh kêu muội có việc gì vậy?

- Muội sang chỗ ta, lát nữa đối phó rắn tinh có ta bảo vệ cho muội.

- Có Diệp Phong che chở cho muội là được rồi, không cần làm phiền tới đại sư huynh đâu.

Nàng từ chối khiến hắn nuốt không trôi cục tức này. Y nghĩ" Diệp Phong! Rồi có một ngày ta sẽ gϊếŧ chết ngươi". Còn Diệp Phong thì nghe nói vậy hai gò má của tự nhiên chàng đỏ lên.