Chương 8: Thăng Đường

Trong kho huyện nha một hạt gạo cũng không còn, chứ đừng nói chi là hậu viện.

Cuối cùng ngoại trừ bột mì, còn có lương khô còn lại trên xe bọn họ mang đến, vậy mà bọn họ cũng rơi vào tình trạng thiếu lương thực giống như dân chúng ở huyện Nghĩa.

Hàn Mục ngồi ở trước bàn nhìn một túi gạo nhỏ mà Tiểu Bắc lấy ra, "Cái này đủ để chúng ta ăn mấy ngày?”

Tiểu Bắc: "Nếu chỉ tính bốn người của chúng ta, nhiều nhất là ba ngày, nếu tính cả ba người giúp việc mà Triệu chủ bộ mới đưa tới, thì sẽ là một ngày rưỡi.”

Hàn Mục kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn Cố Quân Nhược.

Cố Quân Nhược liền lấy túi tiền ra, đổ toàn bộ số bạc bên trong ra giao cho Tiểu Bắc, "Lát nữa cậu đi huyện thành dạo chơi, xem có thể mua chút lương thực về hay không, Tiểu Thiền, em kiểm kê lại đồ đạc trong nhà cần mua thêm, cũng bảo Tiểu Bắc mua về.”

"Vâng.”

Tiểu Bắc và Tiểu Thiền đều bận rộn, Cố Quân Nhược và Hàn Mục ngồi ở bên cạnh bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Quân Nhược, "Khi nào huynh sẽ thăng đường?”

"Ta dự định sẽ thăng đường.”

Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời trầm mặc, Hàn Mục dừng một chút, thấy nàng không mở miệng liền nói: "Nhưng ta còn chưa mời sư gia đến.”

Cố Quân Nhược: "Không biết gốc rễ, huynh có can đảm mời một người xa lạ ở đây làm sư gia không? Cũng không sợ bị lừa chết à.”

"Vậy nàng nói xem làm sao bây giờ?" Hàn Mục nói: "Luật lệnh triều đình nhiều như vậy, ta cũng không mang theo được mấy người.”

Thăng đường nếu pháp luật áp dụng sai lầm, truyền ra ngoài chẳng phải là mất mặt sao?

Cố Quân Nhược nói: "Để ta làm sư gia cho huynh đi.”

Hàn Mục hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu, "Cũng được.”

Cố Quân Nhược đã chuẩn bị cho việc hắn phản đối, nàng khuyên bảo, hắn tiếp tục phản đối, nàng chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo, kết quả hắn lại đồng ý không chút do dự.

"Huynh đồng ý nhanh như vậy hả?”

Hàn Mục trừng mắt, "Không phải là nàng đang khách sáo với ta đấy chứ?”

"Không phải đâu." Cố Quân Nhược đứng dậy, đè nén kích động trong lòng, khóe miệng không ngừng nhếch lên, "Ta đi thay quần áo, tới liền đây.”

Cố Quân Nhược đi tới lục lọi trong rương, Hàn Mục đi theo phía sau nàng thúc giục, "Nàng là sư gia, thay quần áo gì chứ, muốn thay cũng là ta thay, mau tìm quan phục cho ta đi.”

Cố Quân Nhược đang lục lọi trong rương dừng tay lại, đè nam trang xuống dưới đáy rương, ngẩng đầu nói: "Ta không cần thay nam trang sao?”

Hàn Mục vẻ mặt khó hiểu, "Vì sao nàng lại phải thay nam trang?”

Cố Quân Nhược: "Ta là nữ tử, huynh không ngại ta lên công đường sao?”

Hàn Mục nhìn nàng nói: "Công đường còn phân nam nữ sao? Nhanh lên đi, tìm quan phục cho ta.”

Cố Quân Nhược đóng rương lại, xoay người lục rương của hắn, chỉ là ngoài miệng không chịu thua, "Huynh có tay có chân, vì sao lại muốn ta hỗ trợ?”

"Nàng là phu nhân của ta, còn ta hiện tại lại là sư gia, nàng không tìm thì ai tìm?" Hàn Mục cởi đai lưng ra, cởϊ áσ ngoài ném ở trên ghế

Cố Quân Nhược tìm quan phục ra, vừa đứng lên thì thấy hắn cởi hết áo ngoài, lập tức ôm quan phục xoay người đưa lưng về phía hắn, xấu hổ nói: "Sao huynh lại cởi xiêm y?”

Hàn Mục chỉ cởi ngoại bào, chứ vẫn còn mặc trung y, hắn từ phía sau thò đầu nhìn mặt Cố Quân Nhược, "Đỏ mặt, thẹn thùng rồi, ta thay áo ngoài thôi mà, có cái gì không thể?”

Hơi thở khi hắn nói chuyện phả vào tai, Cố Quân Nhược cảm thấy lỗ tai mình nóng ran, nàng không được tự nhiên nhét quan phục vào lòng hắn, "Mau thay xiêm y của huynh đi.”

Hàn Mục thấy lỗ tai nàng đỏ bừng, không khỏi nhếch miệng không tiếng động cười rộ lên.

Cố Quân Nhược xoay người đi ra khỏi phòng, gió thổi qua, lúc này nàng mới cảm thấy hơi nóng trên mặt dịu bớt đi.

Hàn Mục thay quan phục đi ra, lắc lắc tay áo mình, nâng cằm nói: "Đi thôi.”

Cố Quân Nhược nhìn hắn một cái, đi theo phía sau hắn từ cửa nhỏ đi vào huyện nha phía trước.

Triệu chủ bộ đang triệu tập đám sai dịch nói chuyện ở trong sân, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Mục và Cố Quân Nhược, vội vàng bỏ lại bọn họ đi ra đón, "Đại nhân, sao ngài cùng phu nhân lại tới đây?”

"Ta đến thăng đường, gọi người tới, mở cửa huyện nha ra.”

Triệu chủ bộ: "... Đại nhân, hôm nay ngài vừa mới tới, tàu xe mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một chút?”

Hàn Mục: "Ta không mệt.”

"Nhưng... Triệu chủ bộ nhìn thấy Cố Quân Nhược phía sau hắn, lập tức nói: "Phu nhân mệt mà.”

Cố Quân Nhược: "Ta cũng không mệt.”

Triệu chủ bộ "... Vậy hạ quan phái người đi mời Tôn huyện úy?”

"Mời hắn làm gì?" Hàn Mục nhíu mày, "Chẳng lẽ một huyện lệnh như ta muốn thăng đường còn phải được hắn đồng ý sao?”

"Không phải, không phải, chỉ là hạ quan nghĩ sư gia đại nhân còn chưa tới, để Tôn huyện úy ở bên cạnh hiệp trợ.”

"Không cần, phu nhân ta có thể ở bên cạnh nhắc nhở.”

Triệu chủ bộ kinh ngạc trợn to mắt, quay đầu nhìn Cố Quân Nhược.

Cố Quân Nhược mỉm cười với hắn ta.

"Cái này, cái này không ổn đâu?"

Hàn Mục: "Có gì không ổn?”

Triệu chủ bộ nhìn Cố Quân Nhược một cái, hạ thấp giọng nói: "Phu nhân dù sao cũng là nữ tử..."

"Nữ tử thì sao, trách nhiệm của sư gia không phải là nhắc nhở ta, giúp ta viết chút công văn đề nghị sao?"Hàn Mục nói: "Biết phu nhân nhà ta là ai không?”

"Nàng chính là cháu gái của Triệu tướng, là triệu tướng một tay dạy dỗ, đệ nhất tài nữ kinh thành, chỉ điểm cho ta còn không phải dư dả sao?”

Triệu chủ bộ: "Nghe rất lợi hại, nhưng nàng vẫn là nữ tử mà. ”

Hàn Mục: "Ngươi mặc kệ nàng là nam hay nữ đi, có tác dụng là được, đi, lấy hồ sơ của huyện nha trong khoảng thời gian này ra cho ta, để đại lao bên kia chuẩn bị một chút, lát nữa ta muốn thẩm vấn đám người Trần Hoàng.”

Dứt lời, hắn nhấc chân lướt qua Triệu chủ bộ đi lên công đường, đi vài bước thì phát hiện Cố Quân Nếu không đuổi kịp, không khỏi quay đầu nhìn nàng, "Còn không mau đuổi theo?”

Cố Quân Nhược vội vàng đuổi theo.

Huyện nha nghèo, thế cho nên Cố Quân Nhược ở trong phòng làm việc của huyện nha lật một hồi lâu mới lấy ra một bộ bút giấy mực.

Nàng có chút mệt mỏi ngồi ở bên trái, ngồi nghiêm chỉnh chờ nha dịch áp giải nghi phạm lên.

Vốn là nghĩ qua vài ngày sau khi quen thuộc huyện Nghĩa rồi lại xét xử vụ án này, nhưng sau khi gặp qua Triệu chủ bộ mới biết thế cục có bao nhiêu không tốt.

Không chỉ dân chúng huyện Nghĩa, hai người bọn họ hiện tại ngay cả chính bản thân mình cũng sắp nuôi không nổi. Mà Triệu chủ bộ còn đang tầng tầng lớp lớp phòng bị bọn họ.

Vụ án này có lẽ sẽ là một bước đột phá, mở ra một bước đột phá của huyện Nghĩa.

Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, dù sao bọn họ cũng phải làm cái gì đó, mau chóng xé mở huyện Nghĩa để đi vào, như vậy mới có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Cố Quân Nhược cúi đầu nhìn tờ giấy trắng trên bàn ngẩn người, đây là suy nghĩ của nàng, cũng không biết Hàn Mục có phải cũng nghĩ đến điểm này hay không, cho nên lúc này mới nghĩ đến biện pháp mở phiên tòa giống nàng.

Hàn Mục buồn chán lật hồ sơ trên bàn, "Lộ huyện lệnh sau khi đi hơn hai tháng cũng chỉ có ba vụ án này?”

"Đây là ba chuyện còn chưa quyết định, còn lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Tôn huyện úy đã phán quyết tại chỗ rồi, cho nên..."

Hàn Mục gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, huyện úy đích xác có quyền phán án.

Hắn kết hợp ba bộ hồ sơ lại, rồi đưa cho Cố Quân Nhược, "Được rồi, trước tiên thẩm tra vụ cướp bóc bổn huyện trên đường đã, còn lại thì để đó, chờ ta rảnh rỗi lại xét xử sau.”

"Đại nhân, bọn hắn cướp bóc đã là sự thật, làm sao còn cần thẩm vấn? Trực tiếp phán bọn họ trảm lập quyết là được.”