Chương 7: Chủ bộ 2

Hàn Mục ở trong phòng dạo một vòng, cũng sai Tiểu Bắc lấy hành lý của hắn ra, hai người trong nháy mắt chia gian phòng làm hai, phân chia rõ ràng khu vực của mình.

Cố Quân Nhược đẩy cửa sổ ra, cuốn chiếu trúc lên, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh sắc của khu vườn bên ngoài.

Hàn Mục Ưu thoải mái nhàn nhã đi qua, thò đầu ra ngoài cửa sổ, "Cái này có gì để nhìn?"

Cố Quân Nhược nói: "Cảnh sắc nơi này rất khác với kinh thành.”

"Phải không?" Hàn Mục đối với cái này không có cảm giác quá lớn, hắn nhìn trái nhìn phải, cũng không cảm thấy có gì khác nhau, cỏ và cây cối không phải đều là màu xanh lá cây, hoa không phải đều là đủ màu sắc sao?

Cố Quân Nhược dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Nhìn ra được, huyện lệnh phu nhân nhiệm kỳ trước rất dụng tâm chăm sóc hậu viện, trồng hoa cỏ cây cối đều là phổ biến ở vùng Giang Lăng, cũng không xa hoa lãng phí, nhưng lại rất tao nhã. Chàng có biết vị quan tiền nhiệm là hạng người gì không?”

Hàn Mục: "Lão Tôn đầu không phải đã nói rồi sao, hắn là một huyện lệnh tốt, bởi vì đi sửa đê bị nước cuốn trôi.”

Cố Quân Nhược nói: "Lộ huyện lệnh là tiến sĩ Nguyên Đức năm thứ ba, huyện Nghĩa là nơi thứ hai hắn nhậm chức, thứ nhất là Giang Lăng giàu có, hai năm sau khi nhậm chức bởi vì bất kính cấp trên, say rượu gây sự mà bị giáng chức đến huyện Nghĩa càng thêm nghèo khó.”

"Năm nay là năm thứ tư hắn ở huyện Nghĩa, ba năm trước, ngoại trừ khảo hạch năm đầu tiên là trung đẳng, thì hai năm sau Lại bộ khảo hạch hắn đều là thượng đẳng, cũng chính là ưu tú, chiếu theo sự phát triển này, năm nay cho dù hắn không thăng chức, cũng sẽ được đổi sang huyện giàu có hơn.”

Cố Quân Nhược nói: "Ta nghĩ, hắn ở huyện nha cùng toàn bộ huyện Nghĩa hẳn là rất được hoan nghênh, dưới tình huống như vậy, chàng muốn thu phục người của huyện nha cho mình sử dụng, chỉ sợ không dễ dàng.”

Hàn Mục: "Chúng ta... Tại sao đột nhiên nói đến cái này?”

Cố Quân Nhược nâng cằm lên, ý bảo hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bởi vì người chúng ta chờ đã đến.”

Ánh mắt Hàn Mục từ trên mặt nàng chuyển đến xa xa, vừa lúc nhìn thấy Đinh Tứ dẫn một người đi về phía này.

Cố Quân Nhược đóng cửa sổ lại, "Đi thôi, chúng ta đi ra đón người nào.”

Hàn Mục lẩm bẩm nói: "Một huyện thái gia như ta còn cần phải đi đón người sao?”

Nói là nói như vậy, hắn vẫn đuổi theo Cố Quân Nhược, hơn nữa đi nhanh hai bước, chen chúc tới trước mặt nàng.

Cố Quân Nhược cảm thấy hắn rất ngây thơ, liếc hắn một cái rồi bước nhanh hơn, cùng lúc đi đến cửa ra vào với hắn, hai người đồng thời nhấc chân bước ra cửa.

Cố Quân Nhược đắc ý liếc hắn một cái, thừa dịp hắn ngây ngốc thì bước ra cửa trước hắn.

Đinh Tứ vừa lúc dẫn người vào viện, người tới vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược đứng trên bậc thang, biểu tình ngưng trọng trên mặt lập tức thu hồi, vẻ mặt hiền lành cười nói: "Đây là Tân huyện lệnh đi, hạ quan là Triệu Nguyên, chủ bộ huyện Nghĩa, thực không biết huyện lệnh hôm nay đến, không có tiếp đón từ xa, là lỗi của hạ quan.”

Cố Quân Nhược nhìn về phía Hàn Mục, Hàn Mục cũng liếc Cố Quân Nhược một cái, nói với Triệu Nguyên: "Triệu chủ bộ khách khí, ta đến quá đột ngột, các ngươi không tiếp được là bình thường, bất quá bản huyện có chút tò mò, hôm nay cũng không phải ngày hưu mộc, sao trong huyện nha lại ít người như vậy?”

Triệu Nguyên không nghĩ tới Hàn Mục lại thẳng thắn như vậy, sẽ lập tức làm khó dễ, hắn dừng một chút mới nói: "Huyện lệnh không biết, huyện nha chúng ta đã hai tháng không phát bổng lộc, trong khố phòng một hạt gạo cũng không có, không có ăn, vì tiết kiệm khí lực, liền chỉ có thể thay ca.”

Triệu Nguyên không ngờ Hàn Mục, lập tức công kích hắn, dừng một chút nói: “Huyện quan cũng không biết, huyện phủ chúng ta đã hai tháng không phát lương, một hạt thóc cũng không có. gạo trong kho, không có gì để ăn, để tiết kiệm sức lực, họ chỉ có thể làm việc theo ca."

Hàn Mục mở to hai mắt, "Ngươi nói nhà kho huyện nha trống không?”

Triệu Nguyên vẻ mặt nặng nề gật đầu, "Lộ huyện lệnh sau khi mở kho thả lương thực thì nhà kho đã không còn bao nhiêu thứ, sau đó đê vỡ, hồng thủy cũng cuốn trôi những thứ còn sót lại, cho nên..."

Triệu Nguyên hai mắt đỏ hoe khóc lóc kể lể, "Huyện lệnh, huyện Nghĩa chúng ta khó khăn lắm.”

Hàn Mục nhìn chằm chằm khuôn mặt này của hắn ta, nhịn không được muốn trào phúng, lừa gạt ai đây, nếu kho lương thực của huyện nha đều có thể bị hồng thủy cuốn trôi, vậy chỉ có thể nói rõ huyện lệnh tiền nhiệm vô năng, hơn nữa...

Nhìn hậu viện huyện nha sạch sẽ này, giống như là bị nước lũ cuốn trôi sao?

Cố Quân Nhược chạm vào tay hắn, ngẩng đầu nói với Triệu Nguyên: "Trong khoảng thời gian này vất vả Triệu chủ bộ rồi, lang quân nhà ta mới đến, đối với tình huống huyện Nghĩa cũng không quen thuộc, về sau còn phải làm phiền Triệu chủ bộ.”

Triệu Nguyên vội nói: "Đây đều là bổn phận của hạ quan, sau này nếu như huyện lệnh cùng phu nhân có việc, chỉ cần phân phó, hạ quan nhất định sẽ tận lực mà làm.”

Cố Quân Nhược cười đáp một tiếng, còn kéo tay áo Hàn Mục, Hàn Mục nhếch miệng lộ ra một nụ cười giả tạo, "Được.”