Chương 5: Huyện Nghĩa

Xe ngựa đi vào cửa thành, Hàn Mục và Cố Quân Nhược một trái một phải từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, cả huyện Nghĩa chỉ cho bọn họ một cảm giác.

Tĩnh mịch!

Hai bên đường cách một đoạn là có ba đến năm người đang nằm, thấy xe ngựa đi vào, có người ngồi dậy mắt xanh lè nhìn nhìn, có người thì đờ đẫn nhìn xe ngựa.

Cửa hàng hai bên đừng nói mở cửa, ngay cả tiếng người cũng không nghe thấy, dường như cả tòa thành cũng chỉ có những người nằm trên đường mà thôi.

Hàn Mục càng nhìn càng thấy nặng nề, đợi đến cổng huyện nha, nhìn thấy nha dịch gầy yếu ngồi bên cạnh cửa huyện nha, hắn rốt cuộc nhịn không được lại mắng một câu, "Giang gia mụ nội hắn, lần sau đừng để ta nhìn thấy Giang Hoài, bằng không ta thấy hắn một lần sẽ đánh một lần.”

Trước khi xuống xe, Hàn Mục nhìn về phía Cố Quân Nhược, lại hỏi: "Nàng quả thật có thể quản lý huyện Nghĩa sao? Nếu không được, chúng ta dâng tấu càng sớm càng tốt đi, thỉnh bệ hạ phái thêm một đại thần khác có năng lực đến, huyện Nghĩa như vậy, kéo dài càng lâu, người chết càng nhiều.”

Cố Quân Nhược: "Huyện Nghĩa đã như thế, tệ hơn cũng không phải trách nhiệm của chàng, nhưng nếu làm tốt, vậy chàng chính là ngăn cơn sóng dữ, đây chính là một công lao không nhỏ, chàng không động tâm sao?”

Hàn Mục sắc mặt trầm xuống, "Lấy tính mạng của dân chúng toàn huyện này ra đánh cuộc sao? Cố Quân Nhược, nàng quá coi trọng ta rồi.”

Cố Quân Nhược lại khẽ mỉm cười nói: "Không, quả nhiên chàng không làm ta thất vọng.”

Ánh mắt của nàng lướt qua nhìn cửa huyện nha bên ngoài xe, tuy lãnh đạm nhưng kiên định nói: "Yên tâm đi, nếu ngay cả chàng cũng không quản lý được huyện Nghĩa, vậy huyện lệnh có đến cũng chả quản được đâu, đối với dân chúng nơi này mà nói, chàng là lựa chọn tốt nhất.”

Dứt lời, lướt qua hắn xuống xe.

Hàn Mục ngây người, nhịn không được nói thầm: "Sao ta lại không biết ta lợi hại như vậy cà? Không phải ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác tang thôi sao?”

Nha dịch nhìn thấy có xe dừng ở cửa huyện nha, liền lười biếng nhìn thoáng qua, nhìn thấy phía sau bọn họ kéo theo một chuỗi người, trên xe còn có cuốc, gậy gỗ các loại.

Chỉ liếc mắt một cái là hắn ta đã biết tình huống gì, nhất định là nạn dân quá đói đi ra ngoài cướp bóc, kết quả gặp phải cọng rơm hơi cứng, đây là đến báo quan rồi.

Trong lòng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng lười đứng dậy, phất phất tay với bọn họ, không còn chút sức lực nói: "Đi đi, huyện lệnh không có ở đây, mọi việc cứ phớt lờ hết đi, sau này có việc lại đến.”

Bước chân Hàn Mục dừng lại một lúc, cảm giác chân lại ngứa, "Huyện lệnh không có ở đây, huyện nha không để ý? Còn huyện úy và chủ bộ của các ngươi thì sao?”

Nha dịch liếc hắn một cái nói: "Xin nghỉ rồi.”

Hàn Mục: "Huyện thành đã thành như vậy, bọn họ còn xin nghỉ?”

Cố Quân Nhược đã nhận lấy một bao đồ từ trong tay Tiểu Thiền, trực tiếp hỏi nha dịch: "Hiện tại trong huyện nha ai là chủ sự?”

Nha dịch ngửa người ra sau một chút, dang rộng hai chân vô lại nói: "Không có! Ta nói các ngươi đi đi mà, huyện nha tạm thời không xử lý gì đâu, các ngươi nghe không hiểu lời người ta nói phải không?”

Hàn Mục thấy hắn ta vô lễ với Cố Quân Nhược như vậy, trên mặt tức giận, cũng không quen nhìn hắn ta lười biếng như vậy, tiến lên muốn đá hắn ta đứng lên trả lời. Cố Quân Nhược một tay giữ chặt hắn, một tay giơ bao đồ trong tay về phía nha dịch, trầm tĩnh nói: "Đây là huyện lệnh mới nhậm chức, nếu trong huyện nha này không có người chủ sự, vậy thì cho người đi mời chủ bộ cùng huyện úy trở về.”

Nha dịch sửng sốt, nhìn thoáng qua bao đồ trong tay Cố Quân Nhược, tuy rằng bao đồ không mở ra, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy có người dám giả mạo huyện lệnh, hắn ta vội vàng đứng lên, khom lưng xin lỗi, "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân có mắt như mù, không biết là huyện thái gia đến, mời mấy vị vào bên trong, tiểu nhân sẽ cho người đi mời chủ bộ cùng huyện úy.”

Nha dịch khom lưng mời bọn họ vào.

Hàn Mục liền đi vào huyện nha, lúc đi ngang qua hắn còn hừ một tiếng.

Cố Quân Nhược cầm bao đồ nhỏ đi bên cạnh hắn, Tiểu Bắc và Tiểu Tích đuổi theo phía sau, lúc đi ngang qua nha dịch còn bắt chước Hàn Mục hừ hừ hai tiếng.

Công đường huyện nha tuy rằng đơn sơ, cũng may còn sạch sẽ rộng rãi, cũng không rách nát, tâm tình Hàn Mục mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.

Hắn vén áo choàng ngồi ở chính giữa, nhìn chằm chằm nha dịch đi theo hỏi: "Ngươi tên gì?”

Nha dịch trong lòng thấp thỏm, "Tiểu nhân là Đinh Tứ.”

Hàn Mục kinh dị, "Trong huyện nha này có phải còn có Giáp Nhất Ất Nhị Bính Tam hay không?”

"Hả? "Đinh Tứ vẻ mặt mê mang, vội hỏi: "Bẩm đại nhân, không có ba người này, ngài muốn tìm ba người này sao? Tiểu nhân đi tìm họa sĩ, lập tức bảo hắn dán hồ tìm người. ”

Tiểu Bắc và Tiểu Tiễnh nhịn không được bật cười.

Hàn Mục: ...

Cố Quân Nhược xoa xoa trán, hỏi nha dịch, "Trong huyện nha này hiện tại có bao nhiêu nha dịch đang làm việc?”

Đinh Tứ chần chờ nói: ""Ước chừng bảy tám chín mươi người đi..."

Cố Quân Nhược cũng không nghiên cứu sâu, trực tiếp nói: "Sai người trói sáu người bên ngoài lại, Tiểu Bắc, ngươi đi cùng bọn họ, tách Trần Cảnh và Điền Phong ra giam giữ riêng, không cho bọn họ tiếp xúc với bốn người Tôn Đại Quang.”

Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Hàn Mục, sau khi nhận được cái gật đầu của hắn mới khom người rời khỏi.

Nha dịch vội vàng đuổi theo.