Chương 4: Con Người Bất Chính

"Không dám nhận, không dám nhận", ông lão siết chặt nửa cái bánh bao trong tay, khom người đáp: "Tiểu lão nhân họ Tôn, lớn tuổi rồi, mọi người đều gọi ta là lão Tôn đầu.”

Cố Quân Nhược nhìn Cẩu Đản một cái, hỏi: "Chỉ có một đứa cháu trai này?”

Tam Bảo ở một bên nhận màn thầu liền dồn vào trong miệng, nghiêm túc ăn, nhưng nó vẫn nghe được lời Cố Quân Nhược nói, vừa nhai màn thầu hàm hồ nói: "Con còn có ca ca và tỷ tỷ, nhưng bọn họ đều đã chết hết rồi.”

Hàn Mục đi tới nghe vậy thì dừng lại một lúc, yên lặng ngồi xổm ở một bên.

Lão Tôn đầu lau nước mắt nói: "Mùa màng không tốt.”

Sau đó Hàn Mục ngồi xổm ở một bên nghe Cố Quân Nhược nói với ông ta về chuyện trong thôn, nói mới biết một nhà ông ta đều sống ở Tôn gia trang, trong một thôn thì 90% đều là họ Tôn, còn lại mười phần không phải họ Hà thì chính là họ Trương, đều là mấy chục năm trước chạy nạn đến đây định cư.

Thôn của ông ta tổng cộng có sáu mươi tám hộ, cũng xem như là thôn lớn, nhưng trận lũ này về vừa nhanh và vừa dữ dội, nhà cửa thoáng cái đã bị cuốn trôi, ngay cả người cũng bị cuốn đi không ít.

Những người còn lại trong thôn sau khi nước lũ rút thì trở về thôn sửa sang lại đồ đạc, phát hiện lương thực không phải bị cuốn trôi, mà mà ngâm đến nảy mầm.

Đồng ruộng bị phá hủy, một năm nay xem như là không thu hoạch được gì rồi, mọi người không còn biện pháp nào, chỉ đành chạy trốn vào huyện thành, hoặc là trực tiếp rời khỏi huyện Nghĩa, đi về phía bắc để tìm một con đường sống.

Thôn trang có tình trạng giống như Tôn gia trang cũng không ít, hiện tại một thôn mười hộ thì sợ cũng chẳng còn được một hộ ở lại.

Tôn gia trang cũng chỉ còn ba hộ bọn họ, nhưng người chết thì chết, trốn thì trốn, nhân khẩu của ba hộ cũng không còn nhiều.

Trần Hoàng ngang tàng, mang theo tên Điền Phong xông vào thôn, đầu tiên là cướp sạch một chút đồ còn lại của bọn họ, sau đó liền cầm dao ép bọn họ cùng nhau ra ngoài cướp bóc.

Kỳ thật cũng không cần hắn ta ngoan độc ác bức, lão Tôn Đầu ba nhà bọn họ đều đến tình trạng cùng đường bí lối, không ra cướp người khác, chính mình cũng phải chết đói.

Cho nên bọn họ coi như ỡm ờ đi theo Trần Hoàng ra ngoài.

Cố Quân Nhược còn hỏi tình huống trong huyện thành, còn có biện pháp xử trí của huyện nha sau trận lũ lụt.

Cho nên bọn họ đã biết hai hộ gia đình tương đối có tiền trong huyện thành, Nhạc gia cùng Tằng gia, vẫn luôn cứu tế nạn dân.

Hàn Mục liền hỏi, "Nếu đã mở lều cháo, vậy sao các ngươi không đi ăn, mà lại cướp người dọc đường?”

Lão Tôn đầu nói: "Đi rồi, sao không đi? Chỉ là người chờ ăn cháo ở huyện thành quá nhiều, nước cháo kia có hạn, chúng ta xếp hàng ba ngày cũng không tới lượt, cướp cũng cướp không lại, đánh thì không có khí lực, cuối cùng chỉ có thể đi cướp.”

Ông ta nói: "Tiếp tục ở lại huyện thành sợ là phải chết đói, đi ra ngoài dù không tìm được lương thực, thì gặm một ít vỏ cây cùng bùn đất, tốt xấu gì cũng có thể sống thêm vài ngày.”

Hàn Mục: "Là cướp đúng không?”

Lão Tôn xấu hổ cúi đầu.

Cố Quân Nhược liếc Hàn Mục một cái, nói với lão Tôn đầu: "Tối nay trước tiên như thế đi, ngày mai các ngươi theo chúng ta trở về huyện thành, phán như thế nào, tự có luật pháp định đoạt.”

Lão Tôn vội vàng hỏi, "Ngồi tù có cơm ăn không?”

Nếu có, họ không ngại vào tù đâu.

Hàn Mục: "... Các ngươi là tội nhân, biết tội nhân là gì không? Ngươi không muốn lấy công chuộc tội, lại muốn ăn cơm trắng của ta..."

Lão Tôn đầu tiên không hiểu ra sao, tại sao ông ta lại ăn cơm trắng của vị lang quân này?

Cố Quân Nhược thò tay kéo hắn đi, "Được rồi, lúc này bọn họ đói bụng, chàng nói với bọn họ những thứ này có ích lợi gì?”

"Sao lại vô dụng? Tuy nói ta không thích đọc sách, nhưng ta cũng biết, một trong những nhiệm vụ của huyện lệnh chính là giáo dục cảm hoá trừng trị dân chúng, ta vừa mới thực hiện nhiệm vụ của huyện lệnh, đang giáo dục cảm hoá ông ta.”

"Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục, bọn họ hiện tại không có cơm ăn áo mặc, giáo dục cảm hoá của chàng đối với bọn họ mà nói còn không quý trọng bằng một hạt gạo, lúc này lấy lễ nghĩa để giáo dục họ chẳng những không đạt được mục đích, không chỉ không đạt được mục đích, mà còn tỏ ra khinh thường lễ nghĩa." Cố Quân Nhược nói: "Không bằng cái gì cũng không nói. Đợi giải quyết xong khó khăn của bọn họ, đến lúc đó lại giáo dục.”

Hàn Mục sờ sờ cằm, "Giải quyết khốn cảnh của bọn họ không khó, tuy nói hiện tại tiền của ta không nhiều lắm, nhưng nuôi mấy người vẫn có thể làm được.”

Cố Quân Nhược nhìn hắn một cái, hỏi: "Chàng định xử lý bọn họ như thế nào?”

Hàn Mục liền quay đầu nhìn thoáng qua những tên cướp kia, hừ lạnh một tiếng.

Tuy rằng bọn họ rất đáng thương, nhưng cũng không thể xóa bỏ sự thật bọn họ từng cầm vũ khí cướp người, hơn nữa nếu hôm nay người bị cướp không phải là bọn họ, mà là người khác, lấy biểu hiện hung ác của Trần Hoàng, kết cuộc của người bị cướp sẽ không tốt.

Cho nên Hàn Mục vẫn quyết định nhốt bọn họ vào đại lao, chỉ tha cho lão Tôn Đầu cùng Tam Bảo.

Sáng sớm hôm sau, hắn kéo tất cả mọi người lên đường.

Sáu tên cướp, một mống cũng không bỏ sót trói tay vào cái chốt ở phía sau xe, thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, môi trắng bệch, Hàn Mục rốt cuộc vẫn cho bọn họ một cái bánh bao, để cho bọn họ ăn xong mới đi.

Thời điểm bốn người Tôn Đại Quang cắn miếng bánh bao cuối cùng, nước mắt ào ào chảy ra, bọn họ cảm thấy nếu trong lao có bánh bao ăn, cho dù là sau một khắc sẽ bị chém đầu, bọn họ cũng cam nguyện.

Chỉ có Trần Hoàng vừa cắn bánh bao, vừa hung ác nhìn chằm chằm Hàn Mục, ánh mắt ác ý thỉnh thoảng đảo qua Cố Quân Nhược.

Hàn Mục quay đầu lại nhìn qua, Trần Hoàng vừa chạm phải ánh mắt của hắn liền cúi đầu rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của hắn.

Hàn Mục lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, đưa tay kéo Cố Quân Nhược qua, "Đi, lên xe.”

Rừng cây bọn họ ngủ đêm cách huyện thành không phải rất xa, phía sau xe kéo người, cũng mới chưa tới một canh giờ đã đến.

Tiểu Bắc dừng xe ngựa, "Nhị Lang, chúng ta đến rồi.”

Hắn khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn cửa thành rách nát này, chân thành cảm thán nói: "Thật là đổ nát quá đi. ”

"Đổ nát cỡ nào?" Hàn Mục vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, đợi thấy tường thành màu vàng đất lỗ chỗ, thậm chí còn mọc không ít rêu xanh cùng cỏ dại, lại nhìn cửa thành, ngay cả người canh gác cũng không có, người ra vào cũng không có, chỉ có ba bốn người quần áo rách rưới đang nằm ở cổng tò vò.

Hàn Mục: ...

Hắn run rẩy khóe miệng, "Đây đây chính là nơi ta nhậm chức?”

Cố Quân Nhược cũng thò đầu ra xem, cũng khϊếp sợ một chút, thế nhưng nàng nhanh chóng tiếp nhận hiện thực, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Dân chúng đói đến mức đi ra ngoài cướp bóc, tình huống như vậy cũng đã sớm nằm trong dự liệu.”

Hàn Mục: "Giang gia khinh người quá đáng!”

Hắn phẫn nộ nói: "Trả thù ta thì trả thù ta, lấy sinh tử của dân chúng một huyện trả thù ta, quả thực, quả thực..."

Vốn từ vựng của Hàn Mục hơi ít, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp.

Cố Quân Nhược sẵn lòng giúp đỡ, "Uổng công làm nhân thần, uổng công làm người?”

"Đúng vậy! Uổng công làm nhân thần!" Hàn Mục dừng một chút, quay đầu nhìn nàng, "Uổng công làm người là sao?”

Cố Quân Nhược mặt bình thản: "Một cách nói khác đó là không đáng làm người.”

Nàng rụt đầu trở về, sửa sang lại y bào một chút, "Làm quan không vì dân, mà vì thù riêng không nghe thấy dân chúng sống chết, đây mà là con người sao?”

"Không phải, nàng mắng hay lắm!”

Cố Quân Nhược sửa lại: "Không, là chàng mắng.”

"Ta mắng thì ta mắng, ta sợ bọn họ à." Hàn Mục đau lòng nhìn người nằm trên mặt đất, cảm giác được gánh nặng trên vai vô cùng nặng nề, hắn thở dài nói: "Đi đi, vào thành đi.”

Hy vọng tình huống của huyện nha có thể tốt hơn một chút.

Lão Tôn ngồi trên xe ôm Tam Bảo run rẩy, lúc này ông ta cũng nghe hiểu được, quý nhân bắt bọn họ, lại cứu bọn họ, hình như là huyện thái gia mới tới.