Chương 9: Kim Loan điện

Vốn định đi đánh giá triều đình nhân giới một phen. Đáng tiếc, Tuệ Hòa không biết đường liền kéo Nhuận Ngọc lạc đến Ngự Hoa Viên.

Nhìn những bức tường đỏ như chu sa cao vời vợi, đến cả gió cũng bị ngăn trở bên ngoài chẳng thể lọt vào. Nàng định kéo Nhuận Ngọc rời đi thì nơi bên kia tường ngăn vang lại một khúc thanh ca.

"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung*. Không biết là cỡ nào mỹ nhân." Tuệ Hòa cười cười ngừng bước chân.

"Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan, trường đắc quân vương đới tiếu khan**....."

Tuệ Hòa đưa mắt thật sâu nhìn Nhuận Ngọc, lại chuyển dời ánh mắt, tựa như xuyên thấu qua hồng tường nhìn thấy nữ nhân đang hát, nàng có chút ngẩn ngơ.

Mỹ nhân như vậy, Tuệ Hòa xác thật có gặp qua một vị.

Một khúc ca cất lên, Tuệ Hòa than nhẹ một tiếng, lại lắc đầu, nhẹ mỉm cười "Nhân gian sắc đẹp bất quá chỉ nghiêng quốc nghiêng thành, làm sao sánh với thiên giới."

Vị kia trên thiên giới. Chỉ một cái nhíu mày, một nụ cười liền có thể khuynh đảo lục giới.

"Có thể thấy được phàm nhân không có kiến thức.". Nhuận Ngọc rũ mi, ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt của người bên canh, cười nói.

Thu hồi ánh mắt khỏi bức tường ngăn. Tuệ Hòa có chút trầm mặc. Tuệ Hòa luôn biết rõ dung mạo của mình.

Vẻ đẹp của nàng tuyệt không giống vân, hoa mềm nhẹ mông lung. Nàng minh diễm mà sắc bén tựa đao, tựa kiếm, đâm thẳng vào nhân tâm, khiến họ chỉ cầu được một kích mất mạng. Lại không ngờ được rằng dù nàng có sắc bén đến đâu thì kiêu ngạo của nàng, tự tôn của nàng đều bị một đóa Hoa Sương kia nhẹ nhàng đánh nát.

Trên trời hay dưới đất, bất kể nơi đâu chỉ cần Cẩm Mịch xuất hiện ai ai cũng sẽ yêu thích nàng.

Còn Tuệ Hòa nàng đã từng thất bại, chua xót, ghen ghét, cũng đã từng không cam lòng rơi lệ, hiện giờ những cảm xúc đó đều như một khúc thanh ca, hóa thành gió phiêu tán cùng tháng năm, chỉ còn xót lại ngơ ngẩn phiền muộn.

"Đáng tiếc dù là mỹ nhân, cũng chỉ có thể cam chịu mặc cho số phận sắp đặt. Cả đời đều chôn vùi nơi tường cao ngói đỏ này, vĩnh viên không thấy mặt trời.". Tuệ Hòa cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, vân đạm phong khinh, "Thế gian này giai nhân ngàn vạn, vẫn may còn một nàng Võ Chiếu không lãng phí tài trí cũng nhan sắc của mình."

Nhuận Ngọc im lặng không đáp, nhẹ kéo tay Tuệ Hòa, miệng niệm một khẩu quyết, đem hai người ẩn đi. Sau đó đi đến Kim Loan điện.

Triều hội đã trôi qua hơn nửa, Nhuận Ngọc lại sợ Tuệ Hòa cảm thấy không thú vị, muốn hỏi nàng muốn rời đi hay không, lại thấy được nàng đang nghe với ánh mắt sáng ngời.

"Tuệ Hòa công chúa không cảm thấy nhàm chán?"

Tuệ Hòa thần thái rạng rỡ "Nhàm chán? nơi này minh tranh ám đấu, lửa chiến khắp nơi, như thế nào nhàm chán? Tai nghe thanh âm, mắt thấy sự thật. Tận mắt chứng kiến quả thật sinh động gấp nhiều lần so với vài chữ ngắn ngủi trong sách sử."

"Ta vốn cho rằng tổ chức khoa cử liền có thể giải quyết vấn đề luôn vây hãm triều đình, nghĩ lại vẫn là ta quá non nớt. Các sỉ tử trúng khoa cử, tuy chống lại các đại gia tộc nhưng lại không nghĩ tới thời gian dài, thụ đại căn thâm, kết đảng tranh quyền liền thành họa lớn." Nàng nhíu mi thở dài.

"Đế vương khó làm, đề bạt ai, đàn áp ai, đưa ra chế hành như thế nào, quyết sách ra sao, ngày ngày đều phải suy nghĩ, cân nhắc thực hiện. Đối với triều cục phân loạn, chưa từng có một giải pháp phù hợp."

Tuệ Hòa gật đầu, suy nghĩ sâu xa mà liếc hắn một cái.

Người làm liền rất tốt.

Đến tột cùng phải đọc bao nhiêu kinh sử, xem qua bao nhiêu triều cục, tham qua bao nhiêu thiên cơ, mới có thể làm tốt như vậy?

Dốc hết sức lực, dọn sạch triều cục, bảo hộ thiên hạ thái bình. Chung quy lại không có được mỹ nhân trong lòng, Thật đáng thương, đáng tiếc.

Tuệ Hòa nhợt nhạt cười, thu hồi ánh mắt.

Ta lại là ai đây, một kẻ đến cuối cùng cả xương cốt cũng chẳng còn thì lấy đâu tư cách để than xót Thiên Đế đáng thương, đáng tiếc đây?

* Dịch nghĩa: Nhìn mây liền nhớ y phục, nhìn hoa liền nhớ đến dung mạo. Ý chỉ vẻ đẹp của một người con gái sánh ngang mây cùng hoa (Trích từ thơ Lý Bạch).

** Dịch nghĩa: Danh hoa cùng khuynh quốc hai bên nở nụ cười, khiến đế quân đứng nhìn mỉm cười. Ý chỉ nụ cười mỹ nhân tựa hoa nở rộ khiến đế quân phải lưu luyến ngắm nhìn, mỉm cười yêu thương (Trích từ thơ Lý Bạch).