Chương 8: Nhân gian p2

Tuệ Hòa-công chúa khổng tước của Điểu Tộc là một người rất yêu thích uống rượu mạnh thế nhưng tửu lượng của nàng lại thấp đến không nỡ nhìn......

Nhuận Ngọc lặng nhìn Tuệ Hòa đang dựa đầu vào vai mình ngủ ngon lành, khe khẽ thở dài, rút xiên thịt còn đang ăn dở ra khỏi tay nàng. Tại bên trong quán rượu Hồ Cơ trước mắt mọi người, hắn đành phải bất đắc dĩ bế nàng bước đi ra khỏi quán. Mà hành động này của hắn cũng dẫn đến một đám người bàn tán sôi nổi.

Nhuận Ngọc chỉ có thể làm như không để ý tới rồi lại thở dài bất lực. Cố đi đến một nơi không có người, lắc mình một cái, bay trở về.

Đem nàng an bài ở trên giường xong Nhuận Ngọc nhẹ thở ra. Đang muốn rời đi lại phát hiện vạt áo trước ngực mình đang bị nàng gắt gao nắm lấy.

Hắn toàn thân khó khăn phủ lên trên người nàng. Một tay đang cố gắng mở tay Tuệ Hòa, thế nhưng tay nàng một chút cũng không buông lỏng, ngược lại càng nắm chặt hơn.

"Tuệ Hòa." Hắn than nhẹ, nhưng lại không muốn lớn tiếng đánh thức nàng.

Duy trì tư thế này một lúc lâu đến cả thần tiên như hắn cũng có chút đau eo. Hắn nghĩ nghĩ một chút liền đưa ra quyết định. Một âm thanh nhỏ vang lên, trên người Nhuận Ngọc chỉ còn lại một lớp áo bên trong, mà ngoại bào của hắn thì đang bị Tuệ Hòa nắm chặt phủ bên người nàng.

---------------------------

Tuệ Hòa tỉnh dậy, đập vào mắt nàng chính là ngoại bào của Nhuận Ngọc đang bị nàng nắm chặt. Cả nửa ngày cũng phản ứng không kịp----------Ta đã đem hắn làm cái chuyện gì vậy?

Nhưng nàng kỳ thật nhớ không nổi việc xảy ra hôm qua, tâm tình buồn bực cực kỳ. Mơ mơ hồ hồ mở cửa, một tay vẫn còn cầm theo ngoại bào của hắn. Cửa vừa mở liền thấy hắn một thân lam y như cũ. Nàng giương mắt nhìn Nhuận Ngọc khí định thần nhàn, lại nhìn ngoại bào trên tay mình, một lúc cũng kéo được tâm hồn quay về.

Hẳn là......Không có phát sinh cái sự việc không thể nói kia..........đi.

Nhuận Ngọc thấy tay nàng vẫn còn đang nắm chặt ngoại bào của mình, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên, dời ánh mắt khỏi tay nàng.

Thật sự là........ không có phát sinh cái gì chứ........Tuệ Hòa có chút thấp thỏm.

"Tuệ Hòa.........Rượu, vẫn nên ít uống hơn mới tốt."

Sắc mặt Tuệ Hòa cứng lại------Quả nhiên vẫn là phát sinh ra cái chuyện gì đó rồi. "Ách."....... Nàng im lặng thật lâu cũng không đáp lời.

Cuối cùng vẫn là Nhuận Ngọc lên tiếng phá vỡ cái cục diện xấu hổ này "Ta đã nấu chút cháo trắng cùng rau xào...........Hôm qua uống rượu đến khuya như vậy, bữa sáng vẫn nên thanh đạm một chút."

"Ân, đa tạ điện hạ lo lắng." Tuệ Hòa gật gật đầu, lập tức đem cái tốc độ cực nhanh vứt cái áo kia vào trong , từ từ lấy lại bình tĩnh cùng hình tượng công chúa của nàng.

Hôm nay Nhuận Ngọc pha trà thơm mời Tuệ Hòa cũng thưởng thức.

"Nhuận Ngọc, Ngươi đã đọc qua rất nhiều sách sử thế gian, hiểu biết không ít. Ta có một cái vấn đề muốn hướng ngươi thỉnh giáo." Tuệ Hòa gương mặt nghiêm túc hỏi hắn.

Nhuận Ngọc đạm đạm cười "Tuệ Hòa có gì nghi vấn?"

"Ngươi nói, triều đình nhân gian cùng thiên giới có điểm nào bất đồng? Ta biết triều đại ở nhân gian luôn thay đổi, không bằng thiên giới cục diễn ổn định củng cố, bất quá........" Tuệ Hòa hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng nói ra nghi hoặc của chính mình "Ta lại cảm thấy đế vương nơi phàm giới còn nắm quyền nhiều hơn so với thiên đế."

Nhuận Ngọc dường như suy tư mà nhìn nàng trong chốc lát. Cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tuệ Hòa chớp chớp mắt, đáp án này quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, nghi hoặc trong lòng lại càng tăng "Điện hạ có thể lý giải cho ta một chút được không?"

Nhuận Ngọc nâng mi cười nhìn nàng "Vậy nói từ chỗ nào?"

"Từ đầu a."

Thấy nàng bộ dáng nghiêm túc, Nhuận Ngọc ý cười càng sâu "Được thôi, nước trà này thế nhưng lại nhiều hơn mấy tuần rồi."

Phẩm trà luận cổ kim, từ chính sử nói đến dã sử, từ trời sáng đến khi mặt trời lặn rồi biến mất.

"Tần quốc này thật khó lường, ta muốn nói, từ Thương Ưởng khởi nên biến pháp, Sơn Đông lục quốc đã không có ngày xoay người." Tuệ Hòa thở dài "Chỉ tiếc lại là một vương triều đoản mệnh."

"Tuệ Hòa chỉ biết một nhưng lại không biết hai. Quốc tuy vong, nhưng chưa tận. Tần chi chế trường tồn hậu thế, cũng coi như thiên thu vạn đại. Sau Tần là Hán triều. Lúc bắt đầu đã phân phong quyền lực cho các chư hầu vương tộc, sau đó liền tự nhận lấy hậu quả xấu, gây ra không ít nhiễu loạn." Nhuận Ngọc lại uống thêm một ly trà.

"Quận huyện chế độ đã tốt, bọn họ lại phân phong?"

"Đồ vật cho đi dễ dàng, lúc thu lại liền không dễ." Nhuận Ngọc cười cười gật đầu, chậm rãi nói về chuyện xưa Thất vương chi loạn*.

Từ ban ân lệnh tổ chức khoa cử, lại đến tam tỉnh lục bộ chế độ. Tuệ Hòa thở dài "Phàm nhân này, lúc ngu ngốc liền ngu ngốc không ai bằng, bất quá đôi khi cũng rất thông minh. Những người do khoa cử tuyển lên, chưa nói học thức hơn người thế nào, lại nói đến những người này ở trong triều thân cô thế cô chỉ có thể dựa vào đế vương, đã có thể trở thành một phương thế lực chống lại các đại gia tộc, cái cần là vấn đề thời gian........ Hơn nữa với chế độ tam tỉnh lục bộ này, chính là ở cửa cung đã hiểu rõ thiên hạ, thật là hay lắm!"

Tuệ Hòa trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, nàng kéo tay Nhuận Ngọc "Chúng ta liền đi xem một chút đi."

*: ở đây chỉ loạn 7 nước chư hầu thời nhà Hán. Các đại vương mưu soán ngôi Hán Cảnh Đế-Lưu Khải.