Chương 27: Kinh biến

Mấy năm nay, Tuệ Hòa một bước cũng chưa từng ra khỏi Dực Miểu Châu. Kỳ thật chính vụ cũng đã đi vào quỹ đạo, không cần nàng lúc nào cũng ở cạnh. Chỉ là nàng muốn trốn hắn.

Nàng làm sao có khả năng động tâm đây?

Không, tuyệt đối không có.

Ta mới không có động tâm, ta không có khả năng yêu Nhuận Ngọc. Tâm của hắn, người của hắn, đều sẽ là của Cẩm Mịch. Nhuận Ngọc yêu nàng, Húc Phượng yêu nàng. Vì nàng mà không tiếc khơi mào chiến tranh Thiên Ma. Đây là tuồng của ba người bọn họ, ta không nên tham gia náo nhiệt. Cùng Cẩm Mịch tranh giành vĩnh viễn không thắng được.

Nhưng nếu không có Cẩm Mịch, không có hôn ước thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Hắn là cái đinh trong mắt Thiên Hậu, mà ta lại là Điểu Tộc tộc trưởng, bị kẹp ở giữa hai người. Thiên Đế tâm tư lại khó lường, đến cả Húc Phượng tâm tư ta còn đoán không ra. Nếu động tâm, hắn sẽ trở thành kiếp số vĩnh viễn không thể vượt qua của ta.

Ta chỉ mong an an ổn ổn làm tộc trưởng của ta, bảo hộ toàn Dực Miểu Châu của ta. Như vậy liền đủ, ngàn vạn lần không được rơi vào vũng bùn nơi Thiên giới, nếu không chờ đợi ta chỉ có cái chết không toàn thây.

Nhưng rõ ràng là không thể buông xuống tâm tư này.

Tuệ Hòa đem long lân thu hồi vào ngực, khẽ thở dài. Nếu không phải cần hướng Thiên Đế báo cáo tình hình, nàng còn muốn ở chổ này trốn mười năm, trăm năm, thậm chí là cả đời.

Hoa giới cũng đã hồi phục, ngày ngày từ phàm giới thu mua lương thực. Điểu Tộc cũng mất đi ưu thế lương thực.

Đồ Diêu bày mưu đặt kế Điểu Tộc muốn tăng binh thác thổ, Tuệ Hòa cũng mặc kệ, chỉ là việc quân quyền nàng một chữ cũng chưa từng để lộ. Ngược lại hướng Thiên Đế bẩm báo rành mạch, cũng lười quản việc hắn phái tới bao nhiêu mật thám, nàng vẫn như cũ trong sạch.

Trước mặt vị Thiên Đế này, chỉ có biểu hiện tuyệt đối trung thành, thì địa vị tộc trưởng này mới có thể ngồi vẫn chắc.

Thiên Đế đối với Tuệ Hòa cực kỳ vừa lòng.

Lúc ban đầu là nhìn trúng nàng do phía sau không có thế lực chống lưng, thân cô thế cô. Không ngờ Tuệ Hòa này lại có chút tài cáng, những năm gần đây Điểu Tộc thuế phú tăng nhiều, Thiên giới cũng được không ít lợi. Những cái tiểu tâm của Đồ Diêu, Thiên Đế cũng ít nhiều minh bạch, Tuệ Hòa này tuy không dám cùng Đồ Diêu đối đầu, nhưng mọi việc đều hướng hắn bẩm tấu rõ ràng, quả thật là trung tâm trước sau như một, có thể phó thác.

Thiên Đế nhìn Tuệ Hòa đang đứng ở trong điện, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Chuyện hôn sự của nàng cùng Húc Phượng cũng không phải không được.

"Tuệ Hòa, lúc trước Thiên Hậu luôn nói ngươi cùng Húc Phượng là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt cầu ta định ra hôn sự cho các ngươi. Ta trước nay luôn cảm thấy các ngươi vẫn còn nhỏ, chuyện này cũng liền buông xuống. Hiện giờ, các ngươi cũng đã tới tuổi nên thành gia lập thất rồi. Bổn tọa hỏi ý ngươi một chút, ngươi cảm thấy Húc Phượng nhà ta như thế nào?"

Tuệ Hòa kinh hãi. Đây là có ý tứ gì?

Từ trước, chỉ có mình Đồ Diêu một lòng thúc đẩy chuyện hôn sự này, Húc Phượng cùng Thiên Đế đều không tình nguyện. Hiện giờ, như thế nào đến cả hai người bọn họ cũng thay đổi ý định?

"Hồi bệ hạ........Hỏa Thần điện hạ.......phong thần tuấn lãng, chiến công hiển hách, chỉ là......" Tuệ Hòa đầu óc xoay chuyển cố tìm ra một lý do khước từ "Chỉ là........Tuệ Hòa phúc bạc mệnh thiển, ngàn lần vạn lần không thể cùng điện hạ lương xứng."

Thiên Đế suy tư mà nhìn nàng "Hừm..........Việc này trẫm sẽ suy nghĩ lại, ngươi trước tiên liền lui xuống đi."

"Vâng."

Rời khỏi Tỉnh Kinh các, Tuệ Hòa mệt mỏi, liên tục thở dài, tiến triển thế này so với nàng suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

Bỗng cảm nhận được hơi thở của Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa phút chốc cứng đờ.

Chuyện vừa rồi..........Không biết có hay không bị hắn nghe thấy?

"Tuệ Hòa." Bỗng nhiên truyền đến thanh âm Húc Phượng, Nhuận Ngọc bước chân liền dừng lại.

Đau đầu. Tuệ Hòa thật sự đau đầu. "Hỏa Thần điện hạ."

"Nghe nói ngươi tiến đến Thiên giới báo cáo sự vụ, ta liền tới Tỉnh Kinh các tìm ngươi, không nghĩ ngươi thật sự ở đây."

"Nga, điện hạ tìm ta là có việc gì?" Tuệ Hòa nhớ đến một thân bạch y kia, thất thần mà trả lời.

Húc Phượng chậm rãi lên tiếng "Ta là suy nghĩ đến hôn sự của chúng ta ......."

"Hôn sự gì chứ?" Tuệ Hòa khóe mắt nhảy dựng, ngươi đừng có đem cho ta thêm phiền phức có được hay không.

"Tuệ Hòa, ta đã suy nghĩ thật lâu. Mẫu Thần nói rất đúng, ngươi cùng ta, chúng ta quả thật thích hợp, không phải sao?"

Không phải!

Tuệ Hòa vẻ mặt không thể tin mà nhìn hắn.

Thiên Đế, Thiên Hậu đều có ý chỉ hôn, không có Cẩm Mịch, liền ngay cả Húc Phượng cũng động ý niệm muốn thú nàng. Tuệ Hòa chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Một đời này, nàng đối với Húc Phượng một chút cảm giác cũng không có, căn bản là không có tâm tư gả cho hắn, huống chi..... huống chi.......

Huống chi cái gì? Tuệ Hòa yên lặng siết chặt đôi bàn tay.

"Tuệ Hòa........." Húc Phượng thế nhưng lại nắm lấy tay nàng. "Hôn sự này Mẫu Thần vẫn luôn có ý muốn tác hợp. Nay Phụ Đế cũng đã có chút ưng thuận. Kỳ thật như vậy, đối với chúng ta đều tốt."

Tuệ Hòa muốn đem tay Húc Phượng hất mạnh ra khỏi tay nàng, nhưng trong một sát na bóng dáng bạch y kia rơi vào trong mắt của nàng, liền khiến nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không có đem tay Húc Phượng hất ra.

Ngươi và ta vĩnh viễn không có khả năng, không bằng chặt đứt ý niệm này.

Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng không qua bao lâu, bạch y chợt lóe, biến mất khỏi tầm mắt nàng, hơi thở Nhuận Ngọc cũng rời đi.

Như vậy cũng tốt.

Tuệ Hòa vội vàng cũng rút tay về, đối với Húc Phượng lạnh lùng nói "Hỏa Thần điện hạ, ta đã nói qua, Tuệ Hòa không có khả năng cùng điện hạ lương xứng."

"Làm sao có thể như vậy? Tuệ Hòa, ngươi không phải từ trước vẫn luôn muốn gả cho ta sao?" Húc Phượng khó hiểu.

"Hỏa thần điện hạ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tuệ Hòa một chút kiên nhẫn cũng không có, trực tiếp phủi tay rời đi.