Chương 2: Ám sát

"Ngươi ngày thường nên cùng Húc Phượng qua lại nhiều hơn, chậm rãi mà bồi dưỡng tình cảm." Thiên hậu nhìn nàng cười như có như không nhắc nhở. Tuệ Hòa liền đáp ứng.

Thật buồn cười, kiếp trước những gì nàng làm cho hắn còn ít sao? Đến mạng cũng không tiếc mà giao ra, bất quá bị hắn coi như là giẻ rách mà vứt bỏ, đều vô dụng cả thôi. Nhưng thiên hậu đã lên tiếng, dù có vô dụng thì Tuệ Hòa nàng có không muốn ngàn lần vạn lần, cũng phải cuối đầu mà làm theo.

Đem ra chút điểm tâm hoa mứt, Tuệ Hòa hướng Tê Ngô cung bước đi.

Trọng sinh đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng tái kiến Húc Phượng. Người kia một thân hỏa diễm rực rỡ, từng thiêu đốt lòng nàng đau đến triệt để. Một đời một kiếp đem nàng thiêu thành tro tàn. Nay tái kiến tâm nàng chỉ còn lạnh lẽo.

Một thân bạch y thanh đạm cũng liền rơi vào mắt nàng, là Nhuận Ngọc. Húc Phượng cùng hắn đang nói gì đó.

"Thỉnh an đại điện hạ, nhị điện hạ. Dì dặn ta đem điểm tâm đưa cho nhị điện hạ. Không nghĩ tới thật khéo gặp cả hai vị điện hạ. Việc cũng đã xong, Tuệ Hòa xin cáo lui." Tuệ Hòa sau khi buông hộp đồ ăn liền muốn rời đi.

"A, Tuệ Hòa ngươi tới thật đúng lúc." Húc Phượng cười rạng rỡ, hắn tiến đến kéo lấy cánh tay Tuệ Hòa, không cho nàng cơ hội phân trần liền kéo đến trước mặt Nhuận Ngọc. "Ta muốn cùng đại điện hạ tỷ thí kiếm thuật, đang lo không ai làm trọng tài thì ngươi liền tới, thật tốt."

Tuệ Hòa lạnh lùng nhìn chầm chầm cánh tay bị hắn lôi kéo, không nói lời nào.

Nhuận Ngọc lên tiếng "Húc Phượng là chiến thần thiên giới, ta đương nhiên không địch lại......"

"Đại điện hạ chớ khiêm tốn, ngươi vốn là người dạy ta. Lại nói thiên giới lâu nay yên bình, tay ta đều ngứa hết cả lên, hôm nay vừa vặn có Tuệ Hòa ở đây, ta và ngươi nhất định phải so qua vài chiêu!"

Nhuận Ngọc còn chưa lên tiếng đã nghe tiếng Tuệ Hòa cười lạnh.

Nàng gạt tay Húc Phượng khỏi người mình, tự tiếu phi tiếu "Hỏa Thần quả thật tùy tâm tùy ý, không hề cố kỵ."

"Ta cùng huynh trưởng bàn luận kiếm thuật, cố kỵ điều gì?" Húc Phượng nhướng mày.

Tuệ Hòa không lên tiếng chỉ nhàn nhạt cười, như có như không nhìn Nhuận Ngọc.

"Tuệ Hòa, ngươi làm trọng tài phải công tâm, không thể thiên vị a." Húc Phượng một bên cười, một bên tế ra bảo kiếm, chỉ vào Nhuận Ngọc buộc hắn không thể không ra tay.

Nếu là lúc trước, Tuệ Hòa tự nhiên sẽ vì Húc Phượng không tiếc lời khen ngợi, nói hắn là Chiến Thần phi phàm, không ai sánh bằng. Nhưng sống lại một đời, biết trước mọi việc, khi xem lại trận tỷ thí này lại phát hiện điểm bất đồng. Quả thật trong mắt người xem, Húc Phượng đang áp chế Nhuận Ngọc. Nhưng áp chế này lại kỳ quái quá mức, không ít không nhiều luôn vừa vặn nơi chốn dẫn đầu nửa chiêu, áp chế như vậy cũng quá chính xác rồi.

Tuệ Hòa suy tư mắt luôn chỉ đặt trên người kia một thân bạch y linh động.

Không thể đả thương hắn, không thể thắng hắn, lại không muốn thật sự yếu thế. Nhuận Ngọc a Nhuận Ngọc ta vẫn luôn xem nhẹ ngươi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nhuận Ngọc lặng yên không một tiếng động để lộ sơ hở, chống cự mấy chiêu liền bại. Dù không thắng lại không thua đến mức chật vật.

Tuệ Hòa cười. Dù thua, lại thua vô cùng đẹp mắt.

Lại nhìn Húc Phượng, hắn quả nhiên mặt mày hớn hở "Đại điện hạ đã nhường."

"Quả thật đã nhường" Tuệ Hòa cười, ánh mắt lại như cũ không rời đi thân bạch y kia.

Tuệ Hòa dù đang cười, Nhuận Ngọc lại thấy lạnh lẽo, trầm mặc nhìn nàng.

Tuệ Hòa cũng không né đi, tiến lên trước " Hỏa Thần không cố kỵ dốc toàn lực, ngược lại đại điện hạ đã nương tay rất nhiều. Nếu đại điện hạ thật làm ngươi bị thương, ta tự hỏi Dì sẽ như thế nào đây."

Húc Phượng trừng mắt, muốn phản bác, nhưng nghĩ lại những lời nàng nói lại tựa hồ có chút đạo lý, không khỏi nghẹn đỏ mặt.

"Đại điện hạ có thể cho Tuệ Hòa mượn xem bảo kiếm được không?" Tuệ Hòa cười hướng Nhuận Ngọc đưa tay. Hắn do dự một khắc liền đưa cho nàng.

"Thật là một thanh kiếm tốt. Bảo kiếm Mông Trần, nhưng ta xem trận đấu lúc nãy cảm thấy nó dường như bị đè nén. Bảo kiếm trong tay, nhẫn nhịn như vậy há chẳng phải uống phí? Chi bằng..... để ta toàn lực xuất một kích!" Tuệ Hòa trên mặt tươi cười vốn đang thưởng thức bảo kiếm, bỗng nhiên ra tay, hướng Húc Phượng đang không hề phòng bị đánh tới.

Kiếm của Nhuận Ngọc vốn là pháp bảo hệ thủy, lại bị Tuệ Hòa rót vào mười thành linh lực hệ hỏa, nước lửa giao hòa, một kích này vốn muốn làm trọng thương đối phương. Tuệ Hòa ánh mắt quyết tuyệt, trong mắt đầy lệ. Húc Phượng! một đời này, ngươi gạt ta, phụ ta, thiếu ta. Hôm nay ta đều đòi lại tất cả!

Húc Phượng kinh hãi, muốn rút kiếm chặn lại, vẫn là không kịp.

"Húc Phượng!" Một kiếm này thế nhưng lại đâm xuyên vào vai Nhuận Ngọc, đâm đến vai hắn huyết nhục mơ hồ thấp thoáng thấy cả xương. Hắn sớm cảm thấy tâm tình nàng kì hoặc, tuy luôn đề phòng, nhưng không nghĩ đến nàng lại hướng Húc Phượng mà ra tay. Tình thế cấp bách, bất đắc dĩ đành phải lấy thân mình cản kiếm. Tuệ Hòa mắt thấy Nhuận Ngọc che cho Húc Phượng, mày liền nhăn, thu lại kiếm phong, vẫn là không kịp.

Tuệ Hòa lau đi nước mắt bên má, rút kiếm về, ngơ ngác nhìn đầu mũi kiếm băng lam đang nhỏ từng giọt huyết đỏ tươi.

"Tuệ Hòa, ngươi đang làm cái gì vậy?" Húc Phượng tức giận quát lên.

Tuệ Hòa không đáp, ném đi thanh kiếm, cuối người xem Nhuận Ngọc. Tay nhẹ xoa chỗ vết thương, đem linh lực hệ hỏa của chính mình thu hồi trở về.

Nhuận Ngọc chỉ yên lặng nhìn nàng chầm chầm. Lại vô tình thấy nàng vì mình chữa thương vừa rơi lệ lại vừa cười rộ lên, nhất thời yêu diễm vô song.

"Người còn dám cười?" Húc Phượng giận càng thêm giận mắng ầm lên.

"A, ha ha ha, thấy việc tức cười chẳng lẽ ta không được cười?" Tuệ Hòa liếc nhìn Húc Phượng đang phát hỏa, lại đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc, "Ta tự nhiên muốn cười.......Một đôi hảo huynh đệ, thật là tức cười, vị bệ hạ kia nếu thấy, sợ cũng sẽ cười chết."

"Bệ hạ?" Nhuận Ngọc nhanh chóng chú ý đến điểm mấu chốt trong lời nói của nàng.

Tuệ Hòa liếc hắn thật sâu "Ta bất quá muốn thử xem vị Hỏa Thần này của chúng ta, nếu không có ai nhường sẽ có bao nhiêu anh dũng. Không ngờ đại điện hạ lại làm anh hùng đỡ của ta một kiếm. Chỉ sợ người nào đó còn không thèm nhận cái ân tình này của ngươi."

"Tuệ Hòa!" Húc Phượng lại một lần nữa điên tiết.

Nhuận Ngọc lên tiếng cắt ngang cơn giận của hắn "Húc Phượng, Tuệ Hòa công chúa chỉ là một nữ tử, lần đầu cầm kiếm nên mới bất cẩn như vậy. Bất quá chỉ rách chút da thịt, một hai ngày liền khỏi, chớ có chỉ trích nàng."

Tuy nói như vậy nhưng hắn biết, một kích kia nếu Tuệ Hòa không kịp thu hồi chín thành công lực sẽ đáng sợ như thế nào. Rõ ràng chính là ẩn giấu sát ý đối với Húc Phượng. Nhưng vị công chúa Điểu Tộc này vốn là thiên hậu chọn cho Húc Phượng. Từ khi nào lại kết thù lớn như vậy với hắn?

Nhớ tới mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được nàng tại nơi tận cùng ngân hà, lại nghe nói mấy ngày gần đây Tuệ Hòa công chúa hành sự thay đổi rất nhiều, Nhuận Ngọc không thể không đối với nàng nhất lên nghi hoặc, liền bất động thanh sắc mà chú ý đến nàng.

Nhuận Ngọc đứng dậy, Tuệ Hòa liền thu hồi hỏa linh lực, dùng kiếm của hắn đâm hắn, thủy hệ kia tự nhiên cũng không tổn hại gì đến hắn. Hắn bắt quyết, đảo mắt qua lại thấy nàng đang cúi đầu nhìn chầm chầm bàn tay dính huyết, huyết của hắn, nhíu mi lại, không biết suy nghĩ điều gì.

Nàng nắm chặt bàn tay đầy huyết, cười tự giễu. Xem ra đôi tay này của ta nhất định phải nhuốm đầy máu tươi, vĩnh viễn xóa không sạch sự thật ta là một ác nhân........

"Tuệ Hòa công chúa" Nhuận Ngọc duỗi tay.

Tuệ Hòa ngẩng đầu, lông mi cong dài che đi đôi mắt sâu thẩm.

Nhuận Ngọc thấy nàng không kháng cự, nhẹ nhàng bám trụ tay nàng, một tay kia nắm chặt tay nàng, một trận thủy lam linh quang hiện lên, đem huyết trong tay nàng cùng cổ tay nàng tẩy đi.

"Hôm nay, việc này chỉ ba người chúng ta biết được, chớ để lộ ra khiến người chê cười." Nhuận Ngọc hướng Húc Phượng dặn dò.

"Được thôi, được thôi. Nếu đại điện hạ không truy cứu, việc này cũng coi như xong. Bất quá Tuệ Hòa, nữ tử như ngươi về sau chớ có cầm loạn đao kiếm. Không bị thương mình thì liền muốn đả thương người."

Tuệ Hòa chỉ yên lặng rút tay về. Rũ mắt nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, thất thần gật đầu.