Chương 12: Thiên lôi

"Đây là..........Long lân?" Tuệ Hòa nhìn chiếc vảy tỏa ra quang hoa lưu chuyển trong tay Nhuận Ngọc, lại nhìn qua hắn, "Điện hạ có ý tứ gì?"

"Tuệ Hòa đây là..........Ngày dài tháng rộng, khi nào nhàm chán liền dùng long lân này thông tri với ta. Chúng ta cùng chơi vài ván cờ non sông."

Tuệ Hòa tươi cười nắm chặt long lân " Được a."

Nhuận Ngọc nhìn chằm chằm long lân có chút ấp a ấp úng "Chỉ có một mảnh, Tuệ Hòa lưu làm vật tùy thân liền tốt, đừng ném đi."

"Điện hạ coi trọng như vậy, có lẽ là vật yêu thích của ngươi. Nếu đã đem tặng cho Tuệ Hòa làm vật tùy thân, ta làm sao có thể ném đi? Vậy ta liền ngày ngày mang theo," . Nàng vươn tay chỉ thiên thề "Ta còn lân còn, lân thất ta........."

"Tuệ Hòa!" Nhuận Ngọc vội kéo cánh tay nàng xuống. "Sao có thể nói bậy."

"Ta sẽ hảo hảo giữ gìn nó." Tuệ Hòa cười cười đáp.

Thấy nàng muốn rời đi, Nhuận Ngọc lên tiếng "Tuệ Hòa........"

"Điện hạ?"

Nhuận Ngọc thật sâu nhìn nàng, nửa ngày chỉ nói "Ngày mai.........hết sức cẩn thận."

Tuệ Hòa tỏ vẻ thoải mái cười khẽ "Điện hạ là đang xem thường tu vi của Tuệ Hòa. Mấy trăm đạo thiên lôi, băng phách ta còn chịu nổi."

"Ân" Nhuận Ngọc gật gật đầu nhìn nàng rời đi.

--------------------------------------

Tuệ Hòa bị khóa trên tàng trụ, cả người cứng đờ chờ đợi. Không thể không thừa nhận, nàng sợ hãi, nỗi sợ lấn át như muốn mệnh của nàng. Tuy rằng từ nhỏ chịu nhiều kinh biến, trong kẽ hở cầu đường sống, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một công chúa sống trong nhung lụa mà lớn lên.

Kỳ thật, nàng sợ nhất là đau.

Tại lúc chờ tuyên đọc tội trạng, tuyên bố hành hình, thần kinh nàng vô cùng căng thẳng, mắt cũng chớp không nổi, đến cả hô hấp cũng gần như quên đi. Nhìn xuống dưới chúng tiên đang nhìn mình. Tuệ Hòa nhất nhất nhắc nhở chính mình, chớ có đem khí thế tộc trưởng vứt đi, khiến bọn họ chê cười.

Đạo thiên lôi đầu tiên bổ xuống.

Hóa ra là đau đến thế này. Trong nháy mắt thân thể cùng linh hồn của nàng tựa hồ bị đánh cho hỏng đi. Độ nóng này so với Lưu Li Tịnh Hỏa lại càng nóng gấp nhiều lần. Nỗi đau này so với bầm thây vạn đoạn lại càng thống khổ hơn.

Nàng lập tức hối hận.

Cái gì mà một đời trước yêu nhưng không được, đau đến tê tâm liệt phế, lang thang trôi giạt khắp nơi, thậm chí là chết trong hang động âm u kia. Hết thảy cũng không khiến nàng tuyệt vọng bằng một góc của lôi hình này.

Tuệ Hòa sắc mặt trắng bệch, âm thầm nắm quyền, cắn chặt môi dưới, mới không để bản thân kêu lên một tiếng.

Còn tám trăm chín mươi chín đạo thiên lôi.

Thiên lôi liên tiếp đánh xuống, muốn nhịn xuống không thét lên, không rơi lệ đều không được.

Nàng mơ hồ có thể ngửi được mùi da thịt mình bị cháy bỏng nặng nề.

Tuệ Hòa chợt nhìn thấy một bạch y thân ảnh phía dưới đài - Liền nhớ lại, nhớ lại Thiên Đế bệ hạ, nhớ lại người nọ, trước khi trở thành Thiên Đế đã bị Đồ Diêu ban cho ba vạn đạo thiên lôi nghiệp hỏa. Hắn như thế nào chịu được?

Gánh vác trách nhiệm với hàng ngàn, hàng vạn thiên binh, thiên tướng, với con dân lục giới. Hắn có lẽ rất mệt, cả gân cốt lẫn...........

"A.......Không cần.........A........."

Đau đớn thể xác.........Còn có..........cái gì nữa.........

Tuệ Hòa còn sót lại một sợi lí trí cũng liền bị thiên lôi đánh nát.

Nguyên lai lúc đau đến cùng cực, dù là khóc cũng không khóc được. Tuệ Hòa lệ rơi như mưa, lại bị thiên lôi đánh cho thành cười. Một tiếng kêu rên, một tiếng cười, nàng sắp bị thiên lôi đánh cho điên rồi. Không! nàng vốn đã điên rồi.

Tuệ Hòa ngất đi.

Thái Vi nâng tay, một đạo kim quang bắn vào giữa mi tâm của nàng đem nàng tỉnh lại.

Lôi hình hôm nay cần phải thanh tỉnh nhận lấy.

Nàng cũng không còn gào thét. Đúng vậy khi đau đến cùng cực thì gào thét hay rơi lệ đã không còn ý nghĩa, chỉ còn lại đờ đẫn thừa nhận.

Lôi hình không phải muốn người đau, mà là muốn ngươi triệt triệt để để tuyệt vọng.

Một đạo lại một đạo đánh xuống. Thời gian trở nên lâu dài vô tận, ngươi biết được đây chỉ là một trong vô vàn những khảm nghiệm mà ngươi phải vượt qua, nhưng ngươi lại chính là không qua được, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị vây ở thời khắc này chịu đựng đau đớn cùng nghĩ đến những đau đớn mà tương lai ngươi phải thừa nhận, đây chính là tuyệt vọng.

Tuệ Hòa cho rằng nàng sẽ tiêu tán tại nơi này.

Tại một sát na nàng muốn từ bỏ thì toàn thân nàng bỗng nhẹ nhàng, đây là cảm giác gì? Nàng liền không cảm nhận được cảm giác thiên lôi thiêu thân, thân thể không còn đau đớn. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhìn thấy từng đạo thiên lôi vẫn như cũ đánh xuống trên thân mình, nhưng lại không hề thấy đau đớn.

Tuệ Hòa rốt cuộc có thể lại hô hấp.

Từng đạo, từng đạo thiên lôi liên tục đánh vào ngực nàng. Vì sao nàng một chút cũng không thấy đau đớn?

Tuệ Hòa chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì. Nàng quay đầu nhìn đến nơi phía dưới đài. Là hắn!

Chính là hắn.

Phía trước chúng tiên, đứng bên cạnh Thiên Đế, Nhuận Ngọc toàn thân đứng lặng, dáng người kia đỉnh đạc, đỉnh đạc đến gần như cứng đờ.

Tuệ Hòa một lần nữa rơi lệ, mỉm cười chua xót.

Hắn từng nói một mảnh long lân này tặng nàng làm vật tùy thân. Nàng liền đem đặt vào trong tâm. Giờ phút này từng đạo thiên lôi cuồn cuộn đánh vào ngực, nàng lại tuyệt nhiên không cảm thụ được gì.

Đáng cười.

Nàng quả thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to, nhưng lại chỉ cuối đầu lặng lẽ rơi lệ.

A............Nhuận Ngọc đây liền tính là cái gì? Ai cần ngươi làm vậy? Ai muốn nợ ngươi ân tình chứ?

Trước mặt bị chúng tiên nhìn chằm chằm, nàng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể nhìn vào thiên không, nhìn từng đạo thiên lôi oanh động cả một khung trời.

"Không cần! Ta không cần!" Nàng lạc giọng vì khóc mà gào lên.

Tội ta gây ra tự ta tới chịu!

Nhuận Ngọc tay nắm thành quyền, yên lặng thừa nhận lôi hình, lại nhìn thấy tiểu công chúa đang bị trói trên đài gương mặt nhợt nhạt, quật cường hét lên, cự tuyệt hắn bảo hộ.

Nếu đây là kiêu ngạo của ngươi, ta lại không muốn thành toàn.