Thời gian quay ngược về đêm qua --------
Thẩm gia.
“Thẩm Mậu, mày còn bé mà sao lại có tâm tư ác độc như vậy?!!!”
Trong đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy vang lên tiếng chất vấn và quở trách điên cuồng của người đàn ông.
“Nó mới bảy tuổi, bảy tuổi thôi! Là em trai ruột của mày, sao mày lại có thể ác độc như vậy? Nếu không phải lần này Thần Thần được cứu kịp thời thì em trai của mày đã không còn nữa.”
Cả người thiếu niên ướt đẫm, cúi đầu không hé một lời. Sàn đá cẩm thạch bên dưới đã tích tụ không ít nước. Luvevaland chấm co. Mái tóc vàng rối bù che khuất lông mày cậu, chỉ lộ ra quai hàm tái nhợt khiến người ta khó có thể nhìn ra vẻ mặt của cậu lúc này.
Vào chiều nay Thẩm Hoành Tài biết được con trai lớn đẩy con trai nhỏ xuống biển, còn suýt bị đăng lên báo nên anh ta vô cùng tức giận. Vì vậy anh ta đã phải gián đoạn cuộc đàm phán và vội vàng quay về đối phó với đám truyền thông.
“Nói, vì sao mày lại đẩy nó xuống biển?!”
“…”
Thẩm Mậu nhíu mày, không nhịn được bấm máy trợ thính sau tai trái. Bởi vì dính nước nên nghe không rõ lắm. Nhưng cậu miễn cưỡng có thể đoán được khẩu hình của vị gọi là cha này.
“…”
Thiếu niên hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào sofa cách đó không xa.
Cùng lúc đó, không giống với Thẩm Mậu chật vật, người em trai “bị đẩy xuống biển” đã thay bộ đồ ngủ ấm áp, thoải mái và được ôm ấp trong vòng tay của mẹ.
Người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dỗ dành điều gì đó.
------- Một màn rất dịu dàng.
“…”
Ánh mắt chăm chú chỉ duy trì vài giây ngắn ngủi rồi thiếu niên bị buộc dời tầm mắt. Bởi vì cha cậu bóp vai cậu một cách thô bạo.
“Thẩm Mậu! Tao đang nói chuyện với mày!”
“…”
Thiếu niên nắm chặt tay, lòng bàn tay nóng như lửa đốt. Cơn ù tai bén nhọn giống như một cơn sóng lớn do cuồng phong mang đến, hết đợt này đến đợt khác.
------- rất khó chịu.
“Mắng xong chưa?”
Tiếng của cậu cực kỳ khàn.
“Thái độ của mày là thế nào?”
L*иg ngực Thẩm Hoành Tài phập phồng.
“Tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày?! Hôm nay dám đẩy em trai ruột xuống biển, chẳng phải sau này…”
Thẩm Mậu không đáp, xoay người bỏ đi.
Bốp---------!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Trời đất quay cuồng, thiếu niên ngã xuống đất một cách nặng nề. Luvevaland chấm co
Đột nhiên con ngươi màu lam mở to, đột nhiên toàn bộ thế giới chìm vào yên lặng rít gào. Máy trợ thính bên tay phải bay ra xa, phát ra âm thanh giòn giã trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Vỡ nát.
Phần lớn là tức giận nên Thẩm Hoành Tài không hề nương tay, trên mặt thiếu niên xuất hiện dấu tay đỏ tím, màu sắc đậm như vậy rơi xuống làn da tái nhợt trông rất ghê người.
Thẩm Mậu thống khổ mà cau mày nhưng không hề phát ra tiếng rêи ɾỉ dù chỉ là nhỏ nhất.
Người phụ nữ vừa dỗ con trai xong liền quay lại, vẻ mặt dịu dàng lập tức tràn đầy chán ghét,
“Còn muốn giải thích gì nữa? Lúc ấy có nhiều người thấy Thần Thần rơi xuống nước như vậy mà nó lại ở bên cạnh.”
Cao Tuệ Mẫn chỉ vào thiếu niên, ánh mắt oán độc. Luvevaland chấm co
“Chính là mày! Nhất định là mày đã đẩy Thần Thần xuống!!!”
Vừa nói, cô ta vừa vỗ về đứa con trai đang thút thít trong ngực.
“Thần Thần, mẹ ở đây, đừng sợ, con nói đi, có phải Thẩm Mậu đẩy con xuống hay không?”
Thằng bé do dự, ánh mắt đảo qua đảo lại. Nhưng khoảnh khắc Thẩm Hoành Tài nhìn qua, nó vẫn khóc lớn lên.
“… Là nó! Nó chính là đứa đẩy con xuống! Là Thẩm Mậu đẩy con xuống!”
Đại não Thẩm Mậu tê rần. Máy trợ thính bị hỏng, từng đợt sóng ù tai hết đợt này đến đợt khác.
“Đủ rồi! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn cho cả thiên hạ biết chuyện sao?”
Thẩm Hoành Tài ngắt lời con trai út, sắc mặt giờ đây của anh ta càng thêm khó coi,
“Anh em ruột tương tàn! Mặt tôi đều bị các người đánh mất rồi …”
Lời vừa nói ra đã khiến Cao Tuệ Mẫn lập tức khó chịu,
“Mặt anh?! Thẩm Hoành Tài, tôi và con trai làm mất mặt anh khi nào, chẳng lẽ không phải năm đó anh ở nước ngoài làm loạn với phụ nữ rồi có một đứa con ngoài giá thú, vậy còn nói nhận nuôi cái gì…”
Thẩm Hoành Tài bị chọc tới chỗ đau, cổ đỏ bừng lên.
“Đủ rồi! Đủ rồi!”