Chương 5

Thầm Hoành Tài không thể nói lại cô ta, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

“Thẩm Mậu! Lại đây xin lỗi em trai mày!”

Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày cuối cùng mới miễn cưỡng ngồi dậy. Khóe môi bị rách, máu chảy ra, đỏ đến chói mắt.

Đầu lưỡi bất giác liếʍ láp, vị ngọt tanh quen thuộc tràn trong khoang miệng. Luvevaland chấm co. Lòng bàn tay vô thức dính chặt vào sàn nhà, nhiệt độ băng giá đã làm dịu đi nhiệt độ cơ thể đang bỏng rát.

Cậu không nghe thấy tiếng nói bên ngoài nên đương nhiên là không biết Thẩm Hoành Tài nói gì, chứ đừng nói đáp lại thế nào. Vừa mới bị vợ làm mất thể diện nên dáng vẻ phớt lờ của thiếu niên càng khiến Thẩm Hoành Tài bức xúc hơn,

“Phản rồi, mày không nghe thấy tao nói gì sao?”

Anh ta giơ tay lên, như thể muốn tát thêm một cái.

Thiếu niên không hề né tránh, ngẩng đầu nhìn anh ta. Dưới mái tóc vàng rối bù là con ngươi lạnh u ám, giống như nước lặng nơi vực sâu, không có chút gợn sóng.

------- cực kỳ giống người phụ nữ điên cuồng đó.

Trong phút chốc, bàn tay Thẩm Hoành Tài cứng ngắc trong không trung. Cuối cùng, anh ta thẹn quá hóa giận, hất bộ ấm chén xuống.

Bang------

Mảnh vỡ bay tứ phía, có vài vết chém qua cánh tay Thẩm Mậu.

“Dì Lưu? Dì Lưu!”

Tiếng rống kinh hoàng của người đàn ông vang lên trong biệt thự.

“Đem cái thằng khốn khϊếp này nhốt lại, khóa cửa, nhốt cho đến chết! Không ai được phép mở nếu tôi không cho phép! Bỏ đói nó ba ngày ba đêm, khi nào tỉnh ngộ thì cho ăn!”

Nói xong, anh ta làm như chưa hết giận mà đập thêm một chiếc bình khác.

Thẩm Tử Thần vẫn luôn nép trong ngực mẹ bị dọa đến mức bật khóc. Thẩm Mậu thấy người đàn ông quay lưng lại và dì Lưu vội vàng bước vào cửa, cậu liền biết Thẩm Hoành Tài cuối cùng cũng phát điên xong.

Thiếu niên nhếch khóe môi, đứng dậy rời đi. Nhìn thấy sự việc cứ kết thúc như vậy, Cao Tuệ Mẫn tức giận và không hề đồng ý buông tha.

“Thẩm Hoành Tài, Thần Thần suýt chút nữa thì chết, anh cứ như vậy cho qua sao?!”

“Cao Tuệ Mẫn!!!”

Người đàn ông khó chịu, đẩy người vào ghế sofa.

“Cô còn muốn thế nào? Làm cho chuyện lớn hơn? Để mọi người biết vụ bê bối trong nhà sao?”

Thẩm Hoành Tài không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này, lại lần nữa chuyển chủ đề.

“Cô có biết lúc ấy con gái của Giang Hoài Sinh cũng rơi xuống biển không?”

Nghe những lời này, Cao Tuệ Mẫn bình tĩnh lại như thể bị dội một gáo nước đá lên đầu.

“Nhưng Thần Thần nói rằng Giang Miên Miên tự trượt chân ngã xuống, liên quan gì đến chúng ta?”

Mặc dù nói như vậy nhưng giọng điệu cô ta lại có chút chột dạ, Thẩm Hoành Tài cau mày châm điếu thuốc. Không phải là cô không biết tính tình của Giang Hoài Sinh kia thế nào, nếu không phải bây giờ anh ta không ở thành phố S thì e rằng hiện tại đã tìm tới cửa rồi!

Giang gia và Thẩm gia tuy là quen biết, nhưng tới thế hệ của Thẩm Hoành Tài này đã xuất hiện khoảng cách. Mặc dù Giang Hoài Sinh cưới một minh tinh mà nháo với người trong nhà, nhưng lại tự mình gây dựng giang sơn, hiện giờ giá trị tài sản cũng đã lên đến hàng chục tỷ. Luvevaland chấm co

Về phần Thẩm Hoành Tài, dù cho đứa con ngoài giá thú đi học nhưng có thể ở trong thành phố S thì vẫn phải dựa vào mặt mũi của Thẩm lão gia tử.

Một khi nghĩ đến điều này, Cao Tuệ Mẫn liền tức giận. Cũng là lỗi của cô ta lúc còn trẻ kiến thức hạn hẹp, nếu không…

Thẩm Hoành Tài không để ý đến vợ mình đang nghĩ gì, anh ta còn đang rối rắm chuyện này. Tuy rằng không có quan hệ tốt với Giang Hoài Sinh, nhưng lần này anh ta không tử tế e rằng sẽ có chút phiền phức. Luvevaland chấm co

“Lại nói tới cô, nếu không phải cố chấp muốn tình nghĩa thanh mai trúc mã gì đó thì lúc ấy tôi đã không đồng ý để Thần Thần chuyển qua rồi.”

Nếu không thì Thẩm Tử Thần năm nay đã đi học tiểu học rồi. Thẩm Hoành Tài càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đều là lỗi của Cao Tuệ Mẫn, giọng điệu càng trở nên tồi tệ hơn.

“Hai ngày tới Giang Hoài Sinh hẳn là sẽ từ châu Âu về, dọn dẹp một chút, ngày mai cô đưa Thần Thần tới bệnh viện một chút.”

Nghe tới câu nói này, Thẩm Tử Thần vẫn luôn an tĩnh bỗng sững người.

“Đến bệnh viện… thăm Giang Miên Miên?!”

“Ừ.”

Thẩm Hoành Tài xoa thái dương đau nhức của mình.

“Cũng may là được cứu, nếu không…”

“Giang Miên Miên, nó … Không chết?!”